Nhưng biểu hiện sau đó của Giang Thành lại một lần nữa khiến tên mập đổi mới nhận thức về hắn.
Hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt đầy máu kia, sau đó vỗ nhẹ vào tay của Chân Kiến Nhân: “Tôi biết anh chưa chết. Mạch của anh vẫn còn đập.”
Giọng nói của Giang Thành đầy sức thuyết phục, và Chân Kiến Nhân cũng không hề kích động như lúc ban đầu.
“Anh buông tay ra trước đã, để tôi kiểm tra vết thương cho.” Dừng lại một chút, Giang Thành nói thêm vào.
Chân Kiến Nhân thở hổn hển, không rõ là vì đau hay vì lời Giang Thành nói. Tóm lại, anh ta dần buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Giang Thành ra.
Hai hốc mắt trông như hai lỗ máu nhìn chằm chằm về phía Giang Thành, như thể đặt mọi hi vọng cuối cùng vào hắn.
Nhưng trong nháy mắt khi tay của anh ta rời khỏi cổ tay Giang Thành, tên mập nhìn thấy Giang Thành rất bình tĩnh cởi túi máy ảnh bên hông ra, sau đó tự quấn dây đeo túi vào xung quanh tay mình.
Tên mập trợn tròn mắt, không rõ Giang Thành định làm gì.
Mãi cho đến khi... Giang Thành vung vẩy chiếc túi máy ảnh trông như đang vung vẩy một cây búa. Sau đó, trước ánh mắt kinh ngạc của tên mập, hắn đập mạnh cái túi máy ảnh vào mặt Chân Kiến Nhân.
Bốp!!!
Vì không hề chuẩn bị trước, Chân Kiến Nhân không thể đứng vững nổi, sau khi trúng một cú trời giáng thì ngã ngược vào trong rương. Sống mũi cao nghiêng của anh ta bị vẹo thành mấy khúc, trong khi máu mũi cứ liên tục chảy ra.
Giang Thành phóng mạnh về phía trước, đóng khoá trên nắp rương lại, sau đó bèn quay người thét to: “Chạy mau!”
Tên mập còn chưa kịp phản ứng, Giang Thành đã chạy tới cửa.
Giang Thành vừa giơ chân lên, vừa định dùng sức đá tung cánh cửa gỗ vướng bận này, thì bỗng nhiên có một âm thanh nọ vang lên bên tai.
Cốp cốp cốp cốp....
Thanh âm không lớn, cũng không gần lắm, nhưng lại có một loại ma lực mê muội lòng người.
Giang Thành hạ cái chân đang giơ lên xuống.
Tên mập còn thảm hại hơn, đứng ngay đơ, chẳng thể nào nhúc nhích.
Mặc dù bản thân không thể động đậy, nhưng suy nghĩ của tên mập vẫn còn rất rõ ràng.
Anh ta vểnh tai lắng nghe vài giây, để rồi nhận ra thanh âm ấy không hề lộn xộn, dường như đang ngân lên theo một tiết tấu nào đó.
Tiết tấu này rất quái lạ; vừa nghe, hai chân của tên mập vô thức nhịp theo tiết tấu ấy.
Nhịp trống ư?
Không giống, tên mập nghĩ nhanh.
Âm thanh này nặng hơn tiếng trống một chút, nhưng vì không có nhiều kiến thức về nhạc cụ nên tên mập cũng không thể xác định được đó là gì.
Cốp cốp cốp cốp....
Tiết tấu càng lúc càng nhanh, mỗi một nhịp đập đều giống như đạp vào trái tim của anh ta.
Anh ta vô thức nuốt ực một cái.
Âm điệu lưu loát ấy trở nên rõ ràng và dồn dập hơn, cho đến khi tiếng “cốp” cuối cùng vang lên.
Âm thanh này hoàn toàn đánh thức tên mập.
Mà Giang Thành cũng vô thức run nhẹ.
Hai người gần như đồng thời ngẩng đầu lên, trong mắt hiện ra một cảm xúc vô cùng phức tạp.
Âm thanh này... khác với tất cả những âm thanh trước đó, nó... rất gần, như thể đang ở ngay sau lưng vậy!
Tên béo run rẩy quay đầu lại, nhìn về tấm rèm cửa màu đỏ sẫm đang treo trên bức tường ở khoảng cách chừng vài mét. Rõ ràng, thứ phát ra âm thanh ấy... đang trốn đằng sau tấm rèm.
Nó là thứ quái gì đây?
Đồng tử trong tròng mắt của anh ta giật mạnh.
Trần Dao ư?
Hoặc... một thứ gì đó giống như Chân Kiến Nhân trong rương.
Đến tận lúc này, anh ta vẫn không thể xác định được rốt cuộc Chân Kiến Nhân vẫn còn là người, hay là một thứ quái quỷ gì nữa.
Cảm giác áp bức mãnh liệt ấy khiến miệng của tên mập khô khốc. Anh ta không dám nhúc nhích, tựa như đã chấp nhận với kết cuộc thê thảm này rồi.
Mãi cho đến khi Giang Thành bước tới, xé toang tấm rèm cửa kia.
Đằng sau nó...
Tên mập khẽ mở to hai mắt, hoá ra đó là một tấm gương lớn.
Nhưng điều thực sự khiến anh ta chú ý chính là cảnh tượng đang phản chiếu bên trong tấm gương.
Đó là một cô gái đang đứng kiễng chân.
Dù chỉ là một hình bóng đơn giản, nhưng không khó để nhận ra cô gái ấy có một vóc dáng tuyệt vời và khả năng kiểm soát cơ thể thật xuất sắc.
Cô ta đang đứng ở một nơi tương tự như phòng học vũ đạo, có dáng người cao thẳng, nhưng đưa lưng hướng về phía mặt gương. Dưới ánh đèn lờ mờ, cô ấy chẳng nói lời nào, cực kỳ quỷ dị.
“Là Trần Dao...” Tên mập nói ngay.
Rốt cuộc, sự xuất hiện của nữ quỷ thậm chí còn khiến tên mập quên mất sự vô lý của cảnh tượng trước mắt. Hình ảnh trong gương rõ ràng là phòng học âm nhạc trước thời điểm cải tạo cơ mà.
Lúc này, mặt gương dường như đã mất đi khả năng phản xạ ánh sáng, trở thành vật trung gian giữa hai khoảng thời gian.
Mặt ngoài của gương là thời điểm hiện tại, còn mặt trong của tấm gương lại chính là 10 năm về trước.
Theo thời gian trôi qua, tên mập dần nhận ra sự bất thường ở những vị trí khác trong gương. Hóa ra Trần Dao không phải là “người” duy nhất trong thế giới gương kia.
Có 10 bóng đen đứng xung quanh cô ấy, hướng về phía Trần Dao với cử chỉ tựa như quỳ lạy vậy.
Trong gương chợt có ánh sáng hắt ra.
Cường độ không mạnh cho lắm, chỉ tựa như đèn pin cỡ nhỏ chiếu đến mà thôi.
Với nguồn ánh sáng duy nhất có sẵn ấy, tên mập mơ hồ nhận ra vài người mặc đồng phục bảo vệ và hai học sinh trong đám bóng đen xung quanh kia.
Anh ta chậm rãi đảo mắt, từ trái sang phải, cho đến khi nhìn rõ một nửa khuôn mặt của một người đàn ông nào đó trong gương.
Chính là... Chu Thái Phúc!
Không sai, là Chu Thái Phúc!
Ánh đèn pin kia dần di chuyển xuống dưới chân của anh ta.
Cũng giống như những người chết khác, đôi mắt của anh ta trợn lên một cách quỷ dị. Khóe mắt nhếch lên một cách khoa trương, khiến ai nấy nhìn vào đều khó có thể đoán ra biểu cảm trước khi chết của kẻ này.
Nhưng rõ ràng, không phải anh ta chết vì hoảng sợ, bởi vì tất cả mọi người ở đây đều... bị mất hàm và lưỡi.
Những vết máu gớm ghiếc loang lổ trên ngực, giống như một bữa đại tiệc đẫm máu.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tên mập nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, nhưng quá nhiều xác chết tập trung lại với nhau thế kia lại gợi lên cảm giác như đây là một sự kiện hiến tế vô cùng quỷ dị.
Nỗi sợ hãi lan toả khắp tứ chi và xương cốt, sau đó quấn chặt lấy cơ thể của tên mập như một rặng dây leo, siết anh ta đến mức ngạt thở.
Ngay khi đôi chân của mình khôi phục lại cảm giác, tên mập cứng nhắc chạy thẳng về phía Giang Thành. Chỉ khi ở bên cạnh Giang Thành, anh ta mới có thể cảm thấy an toàn.
“Bác sĩ!” Tên mập nhếch môi, vừa định tìm kiếm sự an ủi từ Giang Thành, lại bị hắn vung tay tát mạnh đến.
Tuy nhiên, Giang Thành có khả năng kiểm soát lực tay vô cùng tốt. Khi bàn tay sắp chạm vào mặt tên mập, hắn bèn xoay chuyển bàn tay, che kín miệng của tên mập lại.
Không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
Tên mập kinh hãi nhìn Giang Thành, không biết mình lại làm sai chuyện gì.
Chẳng lẽ... không nên tới đây hay sao?
Anh ta phát hiện ánh mắt của Giang Thành cứ đảo qua đảo lại liên tục trên mặt gương, chẳng những thế mà còn... Anh ta nhận ra vẻ nghiêm túc rõ rệt trên gương mặt của hắn.
Điều này đã khiến tên mập rất sợ hãi. Trong ấn tượng của anh ta, tên bác sĩ này chính là đại diện uy tín nhất của câu nói “lâm nguy không sợ”, thậm chí có lúc hắn còn có thể đùa cợt trước mặt kẻ sắp chết nữa.
Thế là, tên mập bèn ngờ vực nhìn sang mặt gương.
Gần như ngay lập tức, anh ta tái mét mặt mày.
Ngay vị trí chính giữa tấm gương... trống rỗng!
Trần Dao... đã biến mất!!
Hơn nữa, từ biểu hiện của Giang Thành, tên mập biết hắn vẫn không thể điều tra ra xem Trần Dao đang ở vị trí nào.
Điều gì đáng sợ hơn cả việc một con quỷ xuất hiện?
Chính là sau khi quỷ hồn xuất hiện thì biến mất ngay trong khoảnh khắc kế tiếp.
Chúng ta không hề biết nó sẽ xuất hiện ở đâu trong giây phút tiếp theo.
Có thể là trong tủ quần áo, nhà tắm, hoặc thậm chí là dưới gầm giường, ngay trong chăn bông...
Nỗi sợ hãi lớn nhất... đến từ những gì chưa biết.
Cót két...
Hai người gần như đồng thời quay đầu lại vì nghe được một âm thanh ma sát kỳ quái từ sau lưng.
Âm thanh ấy cứ như một sợi dây thừng đã bị mài mòn nghiêm trọng, cuối cùng không thể nào chịu nổi sức nặng của vật đang treo mà đứt phăng.