5 giờ đúng.
Tên mập đi tới, vỗ nhẹ vào vai Giang Thành: "Bác sĩ, tỉnh dậy đi, đến giờ rồi."
Ngơ ngác mở mắt ra, Giang Thành ngồi dậy.
Hắn thực sự đã quá mệt, nên ngủ một giấc ngon lành.
“Có tình hình gì sao?” Hắn vừa vươn vai đứng dậy, vừa hỏi.
"Người của 406 đến đây." Tên mập trả lời: "Nói là có chuyện muốn gặp anh."
Giang Thành quay đầu lại, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén: "Tại sao không đánh thức tôi? Còn nữa, sao anh dám cho anh ta..."
Tên mập đã sớm đoán được hắn định nói gì phía sau, nên vội vàng giải thích nói: "Bác sĩ, anh yên tâm, tôi đã thăm dò rồi, bọn họ không có vấn đề!"
"Thăm dò của anh?"
Giang Thành cảm thấy thật nhức đầu, hắn bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, có phải kỹ năng sống của tên mập đều tập trung hết vào tài nghệ nấu nướng rồi không.
"Đúng vậy, bác sĩ." Tên mập tự tin nói: "Tôi cũng đã nghi ngờ thân phận của tên bên ngoài, cho nên tôi đã kêu anh ta sủa ba tiếng, để dò xét anh ta."
Ngừng một chút, anh ta tiếp tục nói: "Quỷ hung dữ như thế nào thì anh cũng biết rồi đấy bác sĩ, cho nên tôi nghĩ quỷ chắc sẽ không thèm làm chuyện như vậy đâu."
Nghe vậy, Giang Thành dừng lại một giây: "Sau đó thì sao?"
Tên mập mở bàn tay ra: "Anh ta kêu không giống lắm, nghe qua thì có vẻ hơi miễn cưỡng."
Hít sâu một hơi, Giang Thành chuyển hướng đề tài: "Sau khi vào anh ta đã nói gì?"
"Bác sĩ, anh hiểu lầm rồi, tôi không cho anh ta vào." Lúc này, vẻ mặt của tên mập đột nhiên trở nên nghiêm túc, vươn cổ đến gần hắn, thì thầm nói: "Bởi vì tôi sợ anh ta là một con quỷ không có giới hạn."
Giang Thành liếc xéo tên mập hồi lâu, cuối cùng chép chép miệng phát ra một tiếng "chậc".
"Bác sĩ. " Tên mập nhìn về phía cửa, hình như có chút sợ hãi hỏi: "Anh nói cái tên đến kia... không phải là quỷ thật chứ?"
Giang Thành quả quyết lắc đầu: "Không phải."
Tên mập bất mãn với sự hời hợt của Giang Thành, lẩm bẩm nói: "Anh có mặt lúc đó đâu, làm sao biết được?"
“Mập này.” Giang Thành tiến lên, vỗ vỗ vai anh ta an ủi nói: “Nếu như tôi là anh, bắt đầu từ thời khắc này sẽ bắt đầu cầu nguyện, cái tên bên ngoài kia không phải là quỷ.”
“Bác sĩ, anh đừng nói như vậy, anh nói thế tự nhiên tôi lại cảm thấy sợ.” Tên mập nuốt nước miếng, thấp giọng đáp lại.
"Ừm..." Giang Thành nghĩ ngợi, trịnh trọng nói: "Mập à, anh yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây..."
Tên mập hưng phấn ngẩng đầu lên.
Giang Thành nói tiếp: "Tôi sẽ tìm cách mang tro cốt của anh ra ngoài."
“......”
Nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, Giang Thành mở cửa, đi tới phòng 406.
Hành lang cực kì yên tĩnh.
Hai bên cuối hành lang được trải dài dưới ánh chiều tà, tràn ngập mùi bụi bặm và mục nát, giống như thời quang bị lãng quên trong dòng sông dài thời gian.
Tên mập nhắm mắt đi theo phía sau.
Chỉ hận không thể dán chặt vào trên người Giang Thành.
Khi đi qua phòng 405, Giang Thành dừng lại.
Tên mập trông rất hoảng hốt, nhưng vẫn cố khống chế giọng nói của mình, cảnh giác hỏi: "Sao thế?"
“Không có gì.” Giang Thành vội vàng đáp, sau đó tiếp tục đi tới cửa phòng 406.
Nhưng hắn còn chưa kịp gõ, cửa đã mở ra.
Một khuôn mặt đội mũ lưỡi trai xuất hiện trước mặt hắn.
Vành mũ được ấn xuống cực thấp, dưới đó là một đôi mắt không rõ cảm xúc.
Là La Nhất của 405.
Đưa mắt nhìn vào trong phòng, tất cả những gì có thể thở đều ở bên trong, Dư Văn nhìn Giang Thành, sau đó nói: "Chỉ chờ anh thôi."
Cô ta ngồi ở mép giường, thân thể thẳng tắp như một ngọn giáo.
Chân Kiến Nhân mặt đầy ngả ngớn ngồi ở trên ghế, nhìn thấy Giang Thành đến gần, trên mặt hiện lên một chút ghen tị, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
"Cô Dư." Giang Thành nhìn Dư Văn bình tĩnh nói: "Nghe nói cô tìm tôi có chuyện."
“Lúc nãy tôi bảo anh ấy đi tìm anh, nhưng bạn anh không mở cửa.” Dư Văn liếc mắt nhìn Chu Thái Phúc đang cuộn tròn trên giường, ý tứ không nói cũng biết.
Không ngờ chỉ có vài câu hỏi đáp đơn giản lại khiến cho tên mập hưng phấn, hai mắt sáng ngời phấn khích nhìn chằm chằm Chu Thái Phúc, kích động nói: "Người anh em, đúng là anh sủa tiếng chó? Thật tốt quá!!"
Sắc mặt Chu Thái Phúc trong nháy mắt tối sầm lại, dù sao trong hiện thực anh ta cũng là một nhân vật có máu mặt, chưa bao giờ phải chịu tức giận như vậy.
Nhưng anh ta hiện cũng đã hiểu rõ tình cảnh của mình.
Vì vậy, ngoài việc sắc mặt có kém một chút, cũng không nói bất cứ điều gì quá đáng.
"Được rồi." Dư Văn ngắt lời tên mập đang phấn khích, ánh mắt quay trở lại Giang Thành, dừng lại trên chiếc túi máy ảnh màu đen mà hắn đang đeo: "Cho tôi xem máy ảnh."
Giang Thành đưa máy quay tới: "Tôi xem qua rồi, không thấy có gì kì lạ."
Sau khi nhận lấy máy ảnh, Dư Văn mở nó ra xem xét cẩn thận.
Chân Kiến Nhân ra hiệu nháy mắt với La Nhất, rồi cũng đi đến bên cạnh Dư Văn, quan sát đoạn video do máy ảnh ghi lại.
La Nhất quay đầu lại, đôi mắt dừng lại trên Giang Thành như không có gì.
Cùng lúc đó, Giang Thành cũng cầm một chiếc máy ảnh khác trong phòng 406 lên, mở ra bắt đầu xem video.
Đó là cái mà ông lão trong phòng thiết bị đã cho bọn họ mượn.
Tên mập cũng sáp đến, trốn sau lưng Giang Thành.
Hai mắt hơi nheo lại.
Ưu điểm của việc làm như vậy là, ngay cả khi trong video có đột nhiên xuất hiện cảnh tượng rùng rợn, anh ta cũng có thể nhắm mắt lại ngay lập tức.
Bốn đoạn video đều không dài.
Dù sao cũng là tổng duyệt, cho nên rất nhiều bước đã được đơn giản hóa.
Như vậy cũng dẫn đến việc tất cả các video cộng lại cũng chỉ mới hơn 20 phút.
Sau khi xem xong, Dư Văn đặt máy ảnh trong tay xuống, vẻ mặt dần trở nên bình thường.
Giống như Giang Thành đã nói, không có manh mối nào có giá trị.
Ngoại trừ góc quay khác nhau, những cái khác gần như giống hệt nhau.
Chẳng lẽ hướng lập luận lúc đầu là sai?
Cô ta không khỏi hoài nghi suy đoán của mình.
Nhưng dựa trên kinh nghiệm của mình, bên trong chiếc máy ảnh do NPC đưa cho này phải nên có manh mối quan trọng mới đúng, nếu không sẽ quá vô lý rồi.
Cô ta thậm chí còn nghi ngờ rằng nguyên nhân khiến Long Đào chết có liên quan đến việc quay video này.
Dù sao thì trong các nhiệm vụ trước đây, chưa từng có tiền lệ quỷ mới ngày thứ hai đã xuất hiện để giết người vào ban ngày.
Điểm này là rất bất thường.
Nghĩ mãi không ra, cô ta hít một hơi thật sâu, vô thức nhìn sang Giang Thành, nhưng điều cô ta không ngờ tới là, Giang Thành không chỉ vẫn đang cầm máy ảnh để xem, mà thần sắc cũng trở nên vô cùng cổ quái.
Trong ấn tượng của cô ta, chưa bao giờ từng thấy biểu cảm tương tự trên khuôn mặt người đàn ông này.
"Anh Hách." Dư Văn đột nhiên nói.
Giang Thành cũng không để ý đến cô ta, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy ảnh, ngón tay phải thỉnh thoảng bấm vào nút ấn.
Có lời nhắc nhở của Dư Văn, tất cả mọi người đều chú ý đến sự khác thường ở Giang Thành.
Đám người vây quanh, phát hiện Giang Thành đang không ngừng phát lại, phát lại, rồi lại phát lại... một chuỗi các bước.
Chu Thái Phúc bị hành động của Giang Thành làm cho cả kinh, không thể nhịn được hỏi: "Cậu... rút cuộc cậu đang làm gì vậy?"
Nhưng Giang Thành không thèm để ý tới anh ta, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt va phải Dư Văn. Ánh mắt sắc bén của hắn khiến cho đối phương sởn da gà: "Nhóm hợp xướng thứ nhất có bao nhiêu người?"
Gần như vô thức, Dư Văn tua lại đoạn video trong tay, một lúc sau trả lời: "16."
"Nhóm thứ hai thì sao?"
"15."
"Nhóm thứ ba?"
"17."
Lúc này, Giang Thành chậm rãi giơ máy ảnh trong tay lên, màn hình dừng lại ở thời điểm cuối cùng ba nhóm đứng cùng nhau trên sân khấu hợp xướng biểu diễn.
Dư Văn nhìn chằm chằm vào màn hình, tất cả những gì cô có thể thấy là quần áo chỉnh tề và mái tóc đen dài của các cô gái.
Giây tiếp theo, đồng tử của cô đột nhiên co rút mạnh, như thể đã nhận ra điều gì đó.
Trên sân khấu... là 49 cô gái.