Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm xong tất cả những điều này, Giang Thành rón rén đi đến cửa sổ thật đã xuất hiện, ném cây bút lông trong tay ra ngoài, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào nó.

Sau khi cây bút lông vẽ một hình parabol lên không trung... thì đáp xuống đất một cách an toàn.

Không hề bị nghiền nát bởi một lực lạ nào đó trong không khí, hay tan rã một cách tự do.

Không chỉ vậy, Giang Thành còn tìm được một sợi dây thừng bên cửa sổ.

Một bên sợi dây được móc vào móc sắt uốn cong, đầu còn lại treo xuống cửa sổ.

Có vẻ như người bị nhốt trong tủ chính là thông qua cách này, nên đã tránh được con quỷ ở tầng một, sau đó lẻn vào tòa nhà để tìm kiếm.

"Bụp."

Âm thanh đột nhiên vang lên phía sau khiến Giang Thành chú ý, âm thanh được phát ra từ trong tủ quần áo, chắc là người bên trong đã nhận ra có gì đó không đúng, muốn mở cửa đi ra ngoài.

Cánh cửa tủ va vào chiếc bàn gỗ chặn phía trước, nên phát ra tiếng động.

Không chần chừ nữa, Giang Thành dùng tay thử sợi dây, sợi dây vẫn còn chắc, sau đó dùng một chân bước ra ngoài cửa sổ, sau đó quay người lại, hít một hơi thật sâu, hướng về phía cầu thang hét lên: "Mau đến đi, có người bị mắc kẹt trong tủ quần áo rồi!"

Lời còn chưa dứt, thì có một thân ảnh lao lên tầng hai với tốc độ cực nhanh, trong khi Giang Thành một chân đá mạnh, theo sợi dây trượt ra ngoài, vững chãi tiếp đất.

Sau khi hạ cánh, Giang Thành cũng thu lại sợi dây.

Lúc này trong lòng hắn mới cảm thấy yên tâm hơn.

Trong tòa nhà chỉ im lặng vài giây, sau đó một tiếng động lớn nổ tung, âm thanh đó chắc là tủ quần áo.

Một giả thiết khác của Giang Thành đã được xác nhận.

Cái gọi là phòng an toàn trong nhiệm vụ không phải được thiết lập mãi mãi mà còn phải tuân theo những điều kiện nhất định.

Cũng giống như tủ quần áo vừa rồi, nhìn có vẻ không thể phá hủy, nhưng thực chất nó chỉ dựa vào lần tấn công đầu tiên của con quỷ trong một khoảng thời gian nhất định, chẳng hạn như nó chỉ có thể chịu được đòn tấn công trong một ngày chẳng hạn.

Nhưng bây giờ điều kiện tiên quyết đã thay đổi, tương ứng với nó thì, phòng an toàn cũng không còn an toàn nữa.

Giang Thành ngồi co ro dưới bệ cửa sổ, lặng lẽ đếm thời gian.

Hắn đợi bên trong hoàn toàn yên tĩnh mới tìm cơ hội dùng sợi dây bò trở lại, sau đó thử xem liệu mình có thể tìm thấy thi thể của người bí ẩn hay không.

Biết đâu lại tìm được thứ gì hay ở trên người này cũng nên.

"Bùm!"

Một bóng người nhảy lên từ không trung và rơi xuống cùng với những mảnh vỡ từ khung cửa sổ cũ.

Thân ảnh này rõ ràng thân thủ cực kì điêu luyện, từ tầng hai nhảy xuống, nhưng cơ thể cũng chỉ hơi loạng choạng một chút, ngay khi thân hình đã đứng vững, chuẩn bị đứng dậy, thì đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi đến sau đầu.

Tiếp theo là mọi thứ trước mắt trở nên tối tăm, không biết gì nữa.

Giang Thành buông nửa thanh gỗ trong tay xuống, nheo mắt, bước tới trước, kéo Trần Hiểu Manh đang bất tỉnh trên mặt đất đến một nơi hẻo lánh không người.

Ngoại trừ phía sau đầu hơi sưng một chút, trên người Trần Hiểu Manh còn có một số vết xước không đáng kể, chắc là bị trầy xước khi nhảy ra khỏi cửa sổ.

Giang Thành cẩn thận lục soát một lượt trên người cô ta, nhưng không tìm thấy thứ mà mình muốn.

"Giấu ở đâu vậy?" Giang Thành bĩu môi, dò dẫm tới lui.

Cho đến khi hắn cảm nhận được một cảm giác rất lạ truyền đến từ đầu ngón tay xuyên qua quần áo.

Hai mắt Giang Thành sáng lên.

.......…

Một lúc lâu sau, Trần Hiểu Manh dần dần tỉnh lại, sau khi cố gắng mở mắt ra, thứ cô ta nhìn thấy chính là khuôn mặt chính nhân quân tử của Giang Thành.

Cô ta nằm nghiêng trong phòng, Giang Thành ở bên cạnh với vẻ mặt quan tâm.

Trần Hiểu Manh lắc lắc đầu, tựa hồ vừa rồi đã bị cây gậy đánh đến mất trí.

"Đầu còn đau không?" Giang Thành chu đáo bưng một bát nước, đưa tới miệng Trần Hiểu Manh: "Vừa rồi cô bị quỷ truy sát, may mà gặp được tôi cứu, sau đó muốn lấy thân báo đáp ngay tại chỗ, tôi không đồng ý, cô còn muốn dùng vũ lực..."

Trần Hiểu Manh có chút ngơ ngác, cô ta rất khát nước, vô thức nghiêng người qua, muốn uống chút nước, nhưng không ngờ...

"Phù.......!"

Sắc mặt cô ta đột nhiên thay đổi, ngụm nước trong miệng liền phun ra ngoài, sau đó há miệng thở dốc, cả khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn.

Nước này... là nước sôi!

Trên bếp lò bên ngoài có treo một chiếc nồi sắt sẫm màu, bên trong truyền đến tiếng nước sôi "ục ục".

Trần Hiểu Manh tỉnh táo cả người.

Không bởi vì Giang Thành dùng nước sôi chơi khăm mà lập tức gây phiền phức cho hắn, cô ta xoay người bắt đầu mò mẫm khắp người, một lúc sau, sắc mặt lạnh như băng.

“Đồ đâu?” Cô ta tức giận hỏi, nhìn chằm chằm Giang Thành.

Giang Thành vẻ mặt vô tội: "Đồ gì?"

"Đừng giả vờ nữa! Bức ảnh đó!"

Cách đó không lâu, Giang Thành tìm ra được một bức ảnh ở trên người Trần Hiểu Manh.

Nó rất giống với bức ở trên người của Giang Thành, cũng có hai vị lão nhân và bốn đứa con trai của họ.

Nhưng điểm khác biệt là, trong bức ảnh này có 7 người.

Có thêm một... người phụ nữ.

Giang Thành phán đoán, Trần Hiểu Manh chắc là đã tìm được bức ảnh này ở tầng hai.

Nhưng câu hỏi tiếp theo là tại sao trong cùng tòa nhà, khung ảnh treo ở tầng một chỉ có sáu người, mà trong bức ảnh được tìm thấy ở tầng hai lại có thêm một người phụ nữ.

Giang Thành vội vàng lấy bức ảnh ra, lắc lắc trước mắt Trần Hiểu Manh: "Bức ảnh này cô đã tìm được ở đâu?"

"Không biết."

"Đã như vậy, tôi sẽ chưa trả lại cho cô vội." Giang Thành đứng dậy, cất bức ảnh đi, rồi chậm rãi đi đến cửa: "Tôi đi tìm người khác để hỏi."

“Được thôi.” Thay vì tức giận Trần Hiểu Manh lại mỉm cười, đôi mắt nheo lại như một con cáo: “Tôi cũng muốn biết sau khi biết anh có thứ này, bọn họ sẽ lựa chọn hợp tác với anh, hay là tìm cơ hội giết chết anh, rồi đoạt lấy thứ này."

Nghe được lời này Giang Thành khựng lại.

Ngay khi Trần Hiểu Manh tưởng rằng cuối cùng mình đã thắng ván đấu và giành lại thế chủ động, Giang Thành đột nhiên bước trở lại, không nói một lời, dùng dây trói cô ta lại.

"Anh... anh muốn làm gì?" Trần Hiểu Manh kinh ngạc đến sắc mặt tái nhợt.

Cô ta tự nhận mình thân thủ không tồi, nhưng thực lực của Giang Thành rất mạnh, hơn nữa cô ta cũng đã bị thương, chỉ một lát, đã bị Giang Thành trói chặt.

Đối diện với đôi mắt tựa như đang cười mà không cười của Giang Thành, Trần Hiểu Manh cảm thấy chột dạ: “Tôi cảnh cáo anh.” Cô ta giả vờ rất tự tin: “Trong nhiệm vụ, giết chết đồng đội sẽ bị trừng phạt đấy!”

Nghĩ một chút, cô ta lại nhanh chóng nói thêm: “Gây thương tích trái với ý muốn của người khác cũng không được, cũng sẽ bị trừng phạt!”

“Tôi biết.” Giang Thành nheo mắt, tùy ý nói: “Tôi chỉ muốn nhét cô trở lại, sau đó nhân lúc quỷ đang dọn dẹp cô, tôi sẽ trở lại tầng hai tìm manh mối.”

Nếu như là người khác nói điều đó, Trần Hiểu Manh có thể sẽ không tin, nhưng người đàn ông trước mặt cô thì khó nói.

Đầu óc hắn có vấn đề, phong cách hành sự cũng hoàn toàn khác với người bình thường.

Trần Hiểu Manh thậm chí còn cảm thấy sợ hãi hiếm thấy khi đối mặt với hắn.

"Tôi có thể nói cho anh biết chuyện về bức ảnh." Trần Hiểu Manh nói: "Nhưng anh phải hứa trả lại bức ảnh cho tôi!"

“Được.” Giang Thành giơ tay lên mái nhà, chính trực thề rằng: “Tôi hứa sẽ trả lại bức ảnh cho cô, nếu như không làm được, thì Vương Phú Quý tôi sẽ chổng ngược xoay tròn thất khiếu chảy máu đến chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK