"Anh Thái Lang, chúng ta...chúng ta là đang đi đâu đây?" Ngọc Lan nắm lấy cánh tay của Tiêu Thái Lang, đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng vì xung quanh quá tối nên cô không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi không thể giải thích được. Niềm an ủi duy nhất của cô, chính là người đồng đội Tiêu Thái Lang trước mặt. Nhưng từ lúc đối phương kéo cô đi, thì rất ít nói, có khi mình hỏi tận mấy câu, anh ta mới trả lời được một câu, giọng nói cũng có
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.