Lúc này tên mập đột nhiên phát hiện, Giang Thành vừa quay người lại, trong tay đang nắm một vật giống như cây thương.
Nheo nheo mắt, anh ta trông rất giống cái nạng của Tô Úc.
"Bác sĩ, đây là..."
"Khi tôi đi ra, chính vật này đã đâm trên người của người anh em Chân Kiến Nhân." Giang Thành giơ cái nạng lên, ra dấu trên cơ thể của Chân Kiến Nhân, cố gắng khôi phục lại hiện trường cho tên mập.
“Nhìn đây.” Hắn chọc vào thi thể một cái, tiếp theo ngẩng đầu ngước nhìn tên mập, ra hiệu nói: “Đâm vào ngay chỗ này.”
Bỏ qua hành vi không chút nhân tính của Giang Thành, tên mập nhướng mày, trầm ngâm nói: "Ý của anh là... anh ta không phải bị quỷ giết, mà là bị Tô Úc đợi sẵn ngoài cửa giết?"
"Tô Úc dùng một đầu của cái nạng.... đâm chết Chân Kiến Nhân?"
Ngữ khí của tên mập trở nên kỳ lạ.
Giang Thành sờ sờ cằm, sau đó giơ nạng lên, dùng tốc độ nhanh như chớp chọc vào tên mập.
Lúc này tên mập hoàn toàn không có phòng bị, bị hung hăng chọc một cái vào mông.
“Bác sĩ!” Tên mập ôm mông: “Anh chọc tôi làm gì?”
Không ngờ, Giang Thành làm như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu nhìn anh ta, chậm rãi nói: “Đau không?”
“Ừm…” Một lúc lâu sau, tên mập xoa mông, thật thà đáp: “Cũng được, không đau lắm.”
Lúc này anh ta cũng phát hiện ra, đầu nhọn của cái nạng do quanh năm ma sát với mặt đất nên đã bị cùn, vì vậy… lực sát thương không hề lớn.
"Bác sĩ," Tên mập hưng phấn kêu lên như là đã nghĩ thông chuyện gì: "Tôi hiểu ý của anh rồi, đây là hiện trường giả được cố ý bố trí, cái nạng cùn thì không thể giết chết người!"
Giang Thành nghi hoặc nhìn anh ta, dừng một chút, nói: "Anh hưng phấn thế, chỉ nghĩ được cái này?"
“Nếu không thì sao?” Tên mập hỏi.
"Nếu như hung thủ có thể lợi dụng đầu cùn của cái nạng đâm chết người, vậy thì sức mạnh dùng đến, cùng với kỹ năng, tuyệt đối không phải là thứ người bình thường có thể so sánh."
Anh ta chỉ vào thi thể trên mặt đất: "Anh xem, trên thi thể chỉ có một vết thương chí mạng, ở sau tâm, một đòn chí mạng, tôi đoán hung thủ chắc là nấp sau tường bao, sau đó đột nhiên tập kích."
"Hung thủ không giống như giáo viên dạy múa Tô Úc." Giang Thành lắc đầu nói: "Giống như một sát thủ chuyên nghiệp."
Tên mập suy nghĩ một chút, sau đó ngẩng đầu nói: "Bác sĩ, anh nói như vậy thì tôi nhớ ra rồi, trước đó ở trong gương tôi nhìn thấy người đã từng bị Trần Dao giết."
"Có bảo vệ, học sinh, giáo viên và... người của chúng ta, đại khái khoảng 10 người." Anh ta nhớ lại.
Giang Thành xoay người nhìn về phía sâu trong căn phòng, nơi đó không biết đã chìm vào bóng tối từ lúc nào: "Không tính Trần Dao, tổng cộng 15 người." Giọng điệu hắn kiên định, như thể đã kiểm tra thực hư.
Rất hiển nhiên, ngoại trừ 9 người đã chết từ 10 năm trước, còn lại đều là những người của nhiệm vụ này.
Tên mập như đã hiểu ý của Giang Thành, sắc mặt dần trở nên hơi mất tự nhiên: "Cũng có nghĩa là, ngoại trừ chúng ta, vẫn còn một đồng đội nữa còn sống?"
Nữ sườn xám, Long Đào, La Nhất, Chân Kiến Nhân, thi thể của bốn người này bọn họ đã nhìn thấy, cho nên có thể loại trừ.
Bằng cách này, chỉ còn lại ba người Dư Văn, Chu Thái Phúc, và Trương Nhân Nhân chưa nhìn thấy thi thể.
"Bác sĩ." Tên mập đột nhiên nói: "Chu Thái Phúc chắc là chết rồi, vừa rồi tôi đã nhìn thấy anh ta ở trong gương, bởi vì dưới chân anh ta có một cái đèn pin, nên tôi nhìn thấy rất rõ."
Thực ra khi Giang Thành nhắc đến bốn từ "sát thủ chuyên nghiệp", tên mập ngay lập tức nghĩ đến Dư Văn thần bí, khí chất trên người cô ta quá giống.
Mặc dù chưa nhìn thấy thi thể của Dư Văn, nhưng ở tòa C, hai người từng phát hiện ra một cánh tay bị đứt của cô ta.
Căn cứ theo chỗ vết thương gớm ghiếc chỗ cánh tay bị đứt, không còn nghi ngờ gì nữa là do quỷ làm, vì vậy khả năng cao là Dư Văn cũng đã chết rồi.
Như vậy, chỉ còn lại Trương Nhân Nhân.
Sống không thấy người, chết không thấy xác.
"Bác sĩ," Tên mập chần chờ một chút nói: "Chẳng lẽ Trương Nhân Nhân vẫn chưa bị giết chết, mà là trốn đi?"
Giang Thành nhìn chằm chằm cái nạng trong tay, trầm ngâm nói.
Nhiệm vụ tiến hành đến hiện tại, thời gian ở đây đã hoàn toàn mất đi ý nghĩa, Giang Thành từng tiên đoán mặt trời sẽ không bao giờ mọc nữa, bây giờ xem ra, tiên đoán đã thành sự thật.
Tên mập nhìn chằm chằm vào đêm tối đen xì, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng nổi rõ.
"Bước tiếp theo chúng ta phải làm sao?" Tên mập nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: "Theo tôi thấy phòng học nhạc nhất định có vấn đề, chúng ta..."
“Tới phòng học nhạc.” Giang Thành không nói lời thừa thãi.
Tên mập đi theo phía sau, phát hiện với tốc độ của mình vậy mà lại không đuổi kịp bước chân của Giang Thành: "Chúng ta không mang theo Tô Úc à?" Anh ta đuổi đến, nghi hoặc hỏi: "Ông ta chắc chắn là có liên quan đến việc phá giải nhiệm vụ."
"Ông ta đã ở trong phòng học nhạc rồi." Giang Thành thản nhiên đáp.
Tên mập nghe thấy thì khựng lại, sau đó ánh mắt dần sáng lên, tự lẩm bẩm giải thích nói: “Tôi hiểu rồi bác sĩ, nếu như Trương Nhân Nhân có thể tìm được cái nạng đâm chết Chân Kiến Nhân, vậy thì cô ta tự khắc cũng có thể tìm được Tô Úc, mà Tô Úc với tư cách là nhân vật manh mối quan trọng, chắc chắn đã bị cô ta bắt đi rồi."
"Bây giờ nơi bọn họ có thể đến cũng chỉ có phòng học nhạc, bởi vì ở đó không chỉ là nơi Trần Dao treo cổ tự tử, mà còn là địa điểm diễn ra buổi tổng duyệt thứ ba."
Không rõ là bởi vì chán ghét tên mập lải nhải, hay là chán ghét những thứ khác, mà Giang Thành không nói thêm lời nào nữa.
Khi đi ngang qua sân, tên mập phát hiện ra Tô Úc vốn đang bị trói trên ghế quả nhiên đã biến mất.
Dây thừng đã bị cắt đứt, một đầu vắt trên ghế, nửa còn lại buông lỏng trên mặt đất.
Rời khỏi trung tâm thiết bị, trên đường đi đến phòng học nhạc, bước chân của tên mập đã nhanh hơn rất nhiều.
Cốt truyện của nhiệm vụ đã tương đối rõ ràng, bắt đầu bằng dục vọng, kết thúc bằng dối trá.
Mà kết quả cuối cùng chính là chấm dứt hơn chục mạng người.
"Bác sĩ." Giọng nói của tên mập truyền đến: "Tôi có một điểm không hiểu, tại sao Trần Dao lại giết nhiều người như vậy, nhưng lại mãi vẫn chưa ra tay với Tô Úc, ông ta mới là người đáng chết nhất!"
“Chẳng lẽ những bùa chú kia thực sự có tác dụng?” Giọng anh ta ngày càng nghi hoặc.
Giang Thành chậm rãi lên tiếng: "Là quy tắc..."
Đây không phải là lần đầu tiên tên mập nghe thấy từ này nữa rồi, mỗi lần gặp phải vấn đề nan giải, Giang Thành đều sẽ đưa ra mệnh đề huyền diệu khó giải thích này.
Như đã trở thành một loại lấy lệ.
"Tôi không hiểu..." Tên mập rất thẳng thắn nói: "Tôi chỉ biết, nếu mà là tôi, tôi sẽ không chút do dự giết chết Tô Úc, dốc hết sức lực của mình."
“Trong ác mộng không có con đường chết tuyệt đối, quy tắc đều chừa lại con đường sống cho mọi người.” Giang Thành liếc tên mập bên cạnh một cái, giọng điệu đột nhiên xa lạ: “Ý tôi là mọi người, không chỉ nói đến những người tham gia như chúng ta, còn có người ở thế giới này, thậm chí cả... quỷ."
Tên mập đột nhiên ngẩng đầu, thất thanh nói: "Quỷ?"
"Nếu như nhất định phải dùng từ nhiệm vụ để miêu tả, vậy thì không chỉ có chúng ta có nhiệm vụ, Tô Úc với tư cách là nhân vật then chốt, cùng với Trần Dao đã biến thành quỷ, trên người bọn họ cũng đều có nhiệm vụ."
“Nhiệm vụ của chúng giao nhau, gắn bó chặt chẽ với nhau, nhưng có một điểm là thống nhất.” Giang Thành đột nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu lên, trước mặt hắn là một tòa kiến trúc to lớn và tối tăm.
"Chúng đều có quy tắc ràng buộc."