“Tôi vẫn chưa hiểu ý của cô.” Nam nhân mặc vest dịu dàng ôn hòa nói: “Sau khi trời tối có chuyện gì khác thường hay sao?”
Nữ nhân quay đầu lại, nhìn anh ta với ánh mắt rất kì lạ.
Nam nhân mặc vest không lảng tránh ánh mắt của nữ nhân, mỉm cười với đối phương, cho đến khi nữ nhân quay đi, rời khỏi tòa nhà ký túc xá cũ kĩ mà không nói gì thêm.
Trong đó, nam nhân trung niên mặc áo may ô muốn đuổi theo hỏi thêm vài câu, nhưng nữ nhân giống như ma quỷ vậy, trông có vẻ bước chân không nhanh, nhưng vừa rẽ là đã biến mất.
“Cô... cô ấy đâu rồi?” Nam nhân trung niên sắp suy sụp lúc trước run rẩy hỏi, anh ta hoàn toàn không hiểu thế giới mà mình đang ở, nghĩ không ra sao một người sống lớn như vậy mà chớp mắt đã biến mất.
“Tôi cảm thấy anh đúng là một người tốt.” Giang Thành nhìn anh ta, nói một cách vô cùng chân thành: “Có thể cùng một đội với anh tôi cảm thấy cơ hội sinh tồn của tất cả mọi người đều sẽ tăng lên rất nhiều, anh không chỉ lạc quan, mà còn rất nhiệt tình giúp đỡ người khác."
Nam nhân mặc vest ngây người ra, suy nghĩ một chút cũng không hiểu vì sao Giang Thành lại đột nhiên nói như vậy, nhưng những lời này anh ta vẫn cảm thấy rất dễ chịu, còn có thể giúp anh ta quản lý hình tượng cá nhân của mình.
“Không có gì.” Nam nhân mặc vest mỉm cười gật đầu, mái tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ: “Nếu như mọi người đã gặp nhau chính là duyên phận, tôi sẽ cố gắng hết sức đưa mọi người bình an rời khỏi đây.”
Đây là lần đầu tiên tên mập nghe thấy Giang Thành khen người khác, trong lòng tự nhiên cảm thấy có dự cảm không tốt.
“Nói hay lắm.” Giang Thành tán thưởng, sau đó quay đầu nhìn mấy người mới đến như cô gái mặc đồ ngủ khủng long và nam trung niên áo may ô: “Người anh em mặc vest đã bày tỏ rồi, mọi người còn không mau đến bên cạnh anh ấy đi, anh ấy sẽ bảo vệ mọi người, anh ấy chính là thần bảo vệ của tất cả chúng ta!”
Nam nhân mặc vest: "???"
Tên mập: "... cốt truyện này hình như mình đã thấy ở đâu rồi thì phải."
Gần như ngay lập tức, mấy người lao thẳng đến bên cạnh nam nhân mặc vest, cô gái khủng long trông có vẻ yếu ớt nhưng lại là người đầu tiên đến được chỗ đó, nắm lấy cánh tay trái của anh ta.
Một người mới nam khác có hơi chậm hơn một chút, chộp lấy cánh tay phải.
Có lẽ là do tuổi tác, phản ứng của nam trung niên áo may ô vẫn bị chậm hơn nửa nhịp.
Khi đến được nơi thì những vị trí tốt bên cạnh đã bị phân chia hết, anh ta chỉ đành vươn dài tay ra, nắm lấy cổ áo của nam nhân mặc vest.
Cứ như vậy mà nam nhân mặc vest lúc nào cũng bị bọn họ đẩy lên đầu tiên, muốn không đi cũng không được, quan trọng nhất là anh ta còn phải không ngừng nhẹ nhàng ôn tồn an ủi mọi người.
Chật vật mãi mới lên đến tầng 4, nam nhân mặc vest lấy cớ moi chìa khóa, mới rũ bỏ được mấy người như mọc trên người mình ra.
Lúc này mặt anh ta đỏ bừng, ngoài việc bị chèn ép quá mạnh ra, còn lại chắc là bởi vì Giang Thành.
Giang Thành lúc này đang ngưỡng mộ nhìn anh ta, từ tận đáy lòng cảm thấy anh ta quả là một người tốt.
“Được rồi” Nam nhân mặc vest nói: “Nếu như mọi người đã tin tưởng tôi như vậy, thì để tôi chia phòng nhé.”
Dưới sự phân công của nam nhân mặc vest, nữ sườn xám và nữ đồ ngủ khủng long ở phòng 407; nam trung niên áo may ô, nam người mới và một người phụ nữ khác có làn da ngăm đen ở phòng 406, còn anh ta và chàng trai mũ lưỡi trai ở phòng 405.
Ánh mắt của anh ta lần lượt nhìn từng người, khi đến Giang Thành đột nhiên nở một nụ cười giả tạo: "Người anh em này, tôi thấy cậu và cậu mập bên cạnh đã quen nhau từ trước à, hai người hãy ở phòng 404 đi."
404, vừa nghe đã thấy không may mắn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là sự trả thù của nam nhân mặc vest.
Tên mập vừa định mở miệng cự tuyệt, không ngờ Giang Thành lại vỗ vai mình, dùng ngữ khí rất thoải mái vui vẻ cắt ngang: "Được, đều nghe thần bảo vệ."
Mặt của nam nhân mặc vest nghẹn đến tái xanh, nhưng vẫn phải giả vờ rằng tôi là một người tốt, tên mập nhìn còn cảm thấy ngại.
Có thể thấy ngoài tên mập ra còn có cả những người không hài lòng với việc sắp phòng, nhưng trời sắp tối rồi, nên dù có bất mãn đến đâu mọi người cũng chỉ đành về phòng.
Dù sao có một cánh cửa che chắn cũng sẽ an toàn hơn là đứng trong một hành lang u ám.
Sau khi lấy chìa khóa, mở cửa, cho dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khung cảnh bên trong vẫn khiến tên mập không khỏi giật nẩy người.