Khi tên mập chuẩn bị gắng gượng tiến lên trợ giúp, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Giang Thành chiếu đến.
Trong ánh mắt đó rõ ràng lộ ra sự từ chối, tên mập vô thức rụt cổ lại.
Những lời đang định nói ra cũng nuốt lại vào trong.
Giang Thành rời tầm mắt đi, nhìn thẳng vào nam nhân mặc vest.
Nam nhân bị Giang Thành nhìn như vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên mất tự nhiên, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
Anh ta đang muốn nói gì đó thì bị Giang Thành cắt ngang: "Anh thần bảo vệ." Giang Thành khách sáo nói: "Mong anh giúp tôi."
Nam nhân mặc vest nhìn thi thể quay lưng về phía mình, khóe miệng đột nhiên giật giật, lúc này mũ lưỡi trai và nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa bên cạnh mới lộ ra vẻ nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ là trong nháy mắt, biểu cảm của bọn họ lại tràn ngập sự lo lắng sâu sắc.
“Tôi?” Nam nhân mặc vest cau mày.
Giang Thành nhìn nam nhân mặc vest gật đầu nói: "Đúng, chính là anh."
Nghe thấy cuộc đối thoại trong phòng, nam trung niên áo may ô và một nam nhân khác, với nữ đồ ngủ đều nhích lại gần cửa, nhưng không bước vào trong ngưỡng cửa.
Sự chú ý của mọi người đều tập trung vào người nam nhân mặc vest.
Chuyện đã đến bước này, nam nhân mặc vest suy nghĩ vài giây vẫn đồng ý, anh ta cùng Giang Thành ngồi xổm hai bên nữ sườn xám.
Theo như Giang Thành nói, bọn họ mỗi người sẽ nắm lấy một bên vai của nữ sườn xám, rồi sau đó lật cô ta lại.
Sau khi thấy Giang Thành chạm vào thi thể của nữ sườn xám đã chết, nam nhân mặc vest mới đưa tay ra nắm lấy vai bên kia của cô ta, sau đó hai người hợp tác để lật cô ta lại.
“Ah!!” Nữ mặc đồ ngủ ngoài cửa kinh hô một tiếng, hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã vào trong vũng máu.
Ngay cả nữ buộc tóc đuôi ngựa, từng là lính đánh thuê đã quen nhìn thấy đủ loại thi thể, khuôn mặt cũng không khỏi biến sắc.
Cái chết của nữ sườn xám cực kì tàn bạo.
Điều ớn lạnh nhất là chiếc cằm của cô ta đã bị mất, nửa miệng trên lộ ra trước mắt mọi người, còn mang theo cả những cơ thịt ngoằn ngoèo.
Hiển nhiên là có thứ gì đó đã chộp lấy hàm dưới của cô ta.
Sau đó dùng vũ lực xé toạc quai hàm ra.
Nhìn thấy tình cảnh thê thảm này, tên mập không nhịn được suýt chút nữa nôn ói.
Lúc này, nữ sườn xám nằm trên đất, chiếc sườn xám tao nhã bị thấm đẫm máu tươi, giống như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng chu sa.
Điều đáng sợ nhất chính là đôi mắt của nữ sườn xám.
Đôi mắt cô ta trừng to, khóe mày nhướng lên một cách khoa trương, chắc chắn là trước khi chết đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ khủng khiếp.
Cho dù đã chết rồi, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi không nói nên lời, thậm chí còn không nhắm mắt, nếu nhìn kỹ, còn có thể thấy được tia máu bên trong.
Sau khi cảm giác khó chịu ban đầu qua đi, nữ cột tóc đuôi ngựa bước lên phía trước, ngồi xổm bên cạnh thi thể nữ sườn xám, một lúc sau mới nói: "Lưỡi của cô ấy cũng mất rồi."
Giọng nói của cô ta bình tĩnh lạ thường, không có bất kỳ cảm xúc nào, chỉ là đang mô tả một sự thật.
Nhưng lúc này, giọng điệu bình tĩnh như vậy khiến người ta cảm thấy khó chịu.
"Cô... cô ấy chết rồi?" Nam may ô run rẩy kịch liệt, mặc dù anh ta đã sớm ý thức được điểm này, nhưng vẫn không thể so sánh với cảm giác kinh hãi sau khi tận mắt nhìn thấy thi thể.
Không ai thèm để ý tới anh ta, người chết trong ác mộng là chuyện rất bình thường, việc bọn họ cần làm chính là tìm hiểu xem người đó đã chết như thế nào?
Và từ đó suy ra cấm kỵ của nhiệm vụ này là gì, sau đó cẩn thận tránh khỏi nó.
Máu tươi bắn tung tóe khắp phòng, trên tường, trên giường, trong tủ quần áo, thậm chí cả trên trần nhà. Mùi máu đã lâu không thấy xộc vào lỗ mũi, tạo nên một cảm giác khó chịu cho nhiệm vụ lần này.
"Chắc là bị người ta vặn đứt ngay tức thì, rồi xé toạc cằm ra." Ngồi xổm trước thi thể, sau khi kiểm tra nữ buộc tóc đuôi ngựa cẩn thận nói.
Mặc dù cô ta đang nói là người, nhưng mọi người đều biết rằng đó chắc chắn là do quỷ làm.
Con quỷ trong nhiệm vụ này... đã giết cô ta.
Ngoại trừ quỷ ra, khó có thể tìm được cách giải thích khác cho mức độ sức mạnh và tốc độ này.
Sau khi quan sát xong, mũ lưỡi trai khoanh tay đề nghị rời khỏi nơi này, mọi người đều đồng ý, Giang Thành nhìn nữ sườn xám vài giây nữa rồi cũng đi theo ra khỏi phòng.
Đám người đứng ngoài cửa trao đổi ngắn gọn một số ý kiến về cái chết của nữ sườn xám, nhưng ngay cả tên mập còn nghe ra đều không có tính thực tiễn, chỉ toàn nói nhảm nhí.
Sau khi đám đông giải tán, nữ đồ ngủ đang trốn ở cuối đột nhiên rụt rè hỏi có cần xử lí thi thể của nữ sườn xám không, tốt nhất có thể chôn cô ta đi, cũng coi như giữ được thể diện...
Trên khuôn mặt thanh tú của cô ta có một dấu tay đỏ như lửa, lúc này trông cô ta càng đáng thương hơn.
Nếu là ở bên ngoài, có lẽ sẽ có người thật sự giúp đỡ, nhưng nơi đây là thế giới ác mộng.
Nam nhân mặc vest trực tiếp phớt lờ cô ta, cuối cùng vẫn là tên mập thấy cô ta đáng thương, nói với cô ta rằng đây là mộng giới, không cần quá chú ý đến những thứ này, nói không chừng một lúc nữa thi thể sẽ biến mất.
Không ngờ cô gái vừa nghe nói thi thể sẽ vô cớ biến mất, càng thêm hoảng sợ, hiển nhiên là liên tưởng đến nhiều thứ kỳ quái.
Đây không phải là chuyện mà tên mập lo lắng, anh ta chỉ nói với cô gái sự thật.
Mặc dù rất tàn khốc.
Theo lời nữ nhân dẫn đường, mục đích lần này của bọn họ là được mời quay phim chụp ảnh kỷ niệm thành lập học viện.
Thời gian là 7 ngày sau.
Tính toán thời gian vẫn còn 6 ngày.
Nói cách khác, đây chính là giới hạn thời gian của nhiệm vụ.
Thời gian cấp bách, sau một hồi thảo luận ngắn gọn, mọi người quyết định xuống căn tin ăn sáng trước, sau đó đi dạo một vòng trong trường.
Nếu như thân phận trong nhiệm vụ này là nhiếp ảnh gia đến quay phim chụp ảnh, vậy thì nên đi xem nhiều hơn, manh mối rất có thể được giấu ở một nơi nào đó không dễ thấy.
Tên mập đột nhiên nhắc nhở: "Đừng quên, camera của chúng ta vẫn còn ở phòng thiết bị."
Giang Thành quay đầu lại nói: "Vậy chúng ta sẽ tản ra hành động trước, buổi trưa tập hợp trước phòng thiết bị."
Đề xuất tương đối thích hợp, không có ai phản đối.
Giang Thành và tên mập xoay người đi xuống tầng, lúc này nữ đồ ngủ đuổi theo, tội nghiệp đi phía sau, cái đuôi nhỏ sau bộ đồ ngủ vẫy vẫy, thật sự rất đáng yêu.
Có lẽ là bởi vì vừa rồi chỉ có tên mập để ý đến cô ta, cho nên cô ta lựa chọn thử vận may xem sao.
Dù sao thì nữ sườn xám đã chết rồi, ở trong phòng 407 cô ta đã trở thành một người cô đơn thực sự.
"Đi theo chúng tôi cũng vô dụng." Giang Thành bình thản nói: "Ban ngày tương đối an toàn, nếu như tôi là cô, thì sẽ suy nghĩ xem đêm nay sẽ vượt qua như thế nào."
Nữ đồ ngủ sững người dừng lại, sau đó quay người chạy sang một hướng khác như thể đã đoán ra điều gì đó.
Nữ buộc tóc đuôi ngựa đứng trước cửa phòng 406, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Khuôn viên rộng hơn trong tưởng tượng, hôm qua có nữ nhân dẫn đường nên không nghĩ ngợi gì, nhưng bây giờ tự mình đi tìm vị trí nhà ăn, cũng phải mất một hồi.
Giang Thành cả đường đi đều có vẻ lơ đãng, nhiệm vụ tìm đường cũng giao cho tên mập, đây chính là nguyên nhân khiến hai người lâu như vậy cũng không tìm được nhà ăn.
"Bác sĩ." Tên mập nuốt nước bọt: "Anh phát hiện ra chuyện gì sao?"
Giang Thành không trực tiếp trả lời, chỉ gật gù nói: "Ăn cơm trước, ăn xong rồi nói."