"Dìm xuống đầm à..." Bùi Càn như đang suy nghĩ .
Mọi người tuy đều là người hiện đại, nhưng nhờ phim truyền hình và điện ảnh, cũng đã từng nghe nói đến loại hình trừng phạt tàn khốc này trong xã hội phong kiến, cho nên không tỏ ra quá ngạc nhiên.
“Với tư cách là thủ phạm chính, cho dù có chết rồi, tôi nghĩ cảnh sát cũng sẽ đến tìm thi thể của cô ta.” Chu Vinh ngẩng đầu nhìn trưởng thôn nói: “Nếu không thì ai có thể chứng minh là cô ta đúng là đã chết rồi?”
Cùng lúc khi Chu Vinh hỏi những lời này, ánh mắt của anh ta vô tình quét qua khuôn mặt Giang Thành, như thể chờ đợi phản ứng của đối phương.
Nhưng hiển nhiên là anh ta đã nghĩ nhiều rồi.
Giang Thành nheo mắt sưởi ấm bên đống lửa, thoải mái như một con mèo lười.
Chu Vinh đành phải thu hồi lại ánh mắt, anh ta vốn tưởng rằng trưởng thôn miêu tả Triệu Hương Muội sẽ khiến đối phương nhớ đến một người, cái người mà... ánh mắt anh ta hơi thay đổi, khuôn mặt khủng khiếp của người phụ nữ trốn trong mật thất ở lữ quán hiện lên trong đầu.
Trong đầu Chu Vinh hiện lên một giả thuyết: Có khi nào trên thực tế Triệu Hương Muội không hề chết, mà sống sót bằng một cách nào đó không rõ, cuối cùng đến thị trấn An Bình, ẩn náu trong lữ quán An Bình.
Mặc dù nghe có vẻ viển vông, nhưng với một người đã trải qua năm nhiệm vụ như Chu Vinh biết rõ, trong ác mộng vốn dĩ là một nơi cực kỳ quỷ dị, chuyện có nhảm nhí đến đâu cũng có thể xảy ra ở đây.
Điều quan trọng duy nhất là, liệu có đủ bằng chứng ủng hộ giả thuyết hay không.
Hoặc là manh mối.
“Triệu Hương Muội quả đúng là chết thật rồi.” Trưởng thôn thở dài: “Điểm này tôi có thể cam đoan với mọi người, bởi vì... bởi vì khi ném thi thể tôi cũng có mặt tại hiện trường, thi thể cô ta lạnh ngắt, tôi động một chút thôi mà về nhà gặp ác mộng mấy ngày liền... đó tuyệt đối không thể nào là nhiệt độ của người sống được!"
Chu Vinh lúc này lại có chút hung hãn: "Vậy... thi thể đâu?"
"Ở đáy đầm sau núi."
“Thế sau đó chẳng lẽ cảnh sát không tổ chức vớt lên hay sao?” Lần này là Bôn Phú ôm đầu gối lên tiếng, vẻ mặt như trẻ con đang nghe chuyện kinh dị.
Trưởng thôn chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nghiêm túc nói: “Mọi người không rõ đó thôi, đầm sâu đó rất kỳ quái, nhiệt độ nước quanh năm cực thấp. Bất luận là người hay vật gì, chỉ cần rơi vào đó đều sẽ biến mất không dấu vết."
Ông ta liếm liếm môi, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Người già trong thôn nói, nơi đó thông với âm phủ.”
Trần Hiểu Manh nghe vậy cười khẩy, có thông với âm phủ hay không thì cô ta không biết, tóm lại là chắc chắn có vấn đề.
“Ngày mai chúng tôi muốn đến đầm sâu sau núi xem thử.” Chu Vinh nói, sau đó lại như chợt nhớ ra chuyện gì: “Bia đá có viết nguyền rủa kia còn ở đó không?”
"Vẫn còn." Trưởng thôn gật đầu.
Sau khi nói đến đây, nam da đen chưa từng nói một lời đột nhiên đi tới, vẻ mặt ngại ngùng nói với trưởng thôn: "Trưởng thôn." Sau đó dùng ánh mắt ám chỉ ra ngoài cửa sổ.
Mọi người cũng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối hẳn.
Nhìn thấy cảnh này trưởng thôn bắt đầu khẩn trương, ông ta tự cho rằng mình che đậy rất tốt, nhưng lại không thể thoát khỏi ánh mắt của những người trước mặt này.
“Có lẽ là ban đêm trong thôn không quá an toàn.” Chu Vinh là người đầu tiên nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó quay người lại, cười cười nhìn trưởng thôn, quan sát phản ứng của ông ta.
"Các vị... các vị cao nhân đi nghỉ sớm đi, chúng tôi không làm phiền nữa." Trưởng thôn nhanh chóng đứng dậy, nháy mắt với nam da đen, người này lập tức bắt đầu cúi xuống thu dọn đồ đạc.
Khi đồ đạc gần như đã thu dọn xong, cả hai mở cửa rời đi.
Trước khi rời đi, trưởng thôn hứa sẽ dẫn mọi người đến đầm sâu sau núi để xem xét vào sáng sớm ngày mai, đồng thời cảnh báo mọi người không được đi lang thang ban đêm mà phải ở trong nhà.
Nguyên nhân cho dù ông ta không nói mọi người cũng đều biết.
Sau khi hai người trưởng thôn rời đi, mọi người tổ chức một cuộc họp ngắn, trong cuộc họp Chu Vinh có chấp niệm rất lớn với đầm sâu sau núi, cho rằng ở đó sẽ có manh mối.
Bùi Càn thì vẫn bảo thủ như cũ, ông ta đề nghị nghe ngóng quanh thôn trước, chờ khi thời cơ chín muồi, rồi mới đến đầm sâu sau núi cũng chưa muộn.
Sau đó, ông ta đưa ra một giả thuyết rất đáng sợ, nhưng lại có phần hợp lý.
“Có lẽ đến trước đầm sâu, hoặc tận mắt chứng kiến bia đá có viết nguyền rủa, chính là điều kiện kích hoạt nguyền rủa.” Ông ta dùng ánh mắt chậm rãi quét qua mọi người, giọng nói trầm trầm đều đều, khiến người ta cảm thấy rất đáng tin cậy.
"Sẽ... sẽ như vậy sao?"
Bôn Phú sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vốn dĩ đã ở trạng thái dễ dao động, anh ta lập tức chuẩn bị ngả về bên Bùi Càn.
Ngay khi mọi người đang tranh cãi xem ngày mai có nên đi hay không, khi nào nên đi đến đầm sâu sau núi, Giang Thành đột nhiên giơ cao tay phải lên.
Từ người đầu tiên chú ý đến hắn, cho đến khi tất cả mọi người ngừng tranh cãi, nhìn sang hắn, tổng cộng cũng không vượt quá 10 giây.
Sắc mặt Chu Vinh hơi kỳ quái, nhưng vẫn lên tiếng hỏi: "Anh Doãn, anh có gì muốn nói sao?"
"Thật ra cũng không có gì." Giang Thành buông tay xuống, sau đó nhìn trái nhìn phải, nói: "Tôi chỉ cảm thấy cái viện này rất kỳ lạ, vừa giống như có người sinh sống, nhưng lại vừa giống như đã bị bỏ hoang một thời gian rất dài rồi."
Người thông minh ở đây không ít, gần như ngay lập tức, có người nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Nhìn từ bên ngoài, viện lạc tráng lệ này trông có vẻ đã xuống cấp, cổng lớn không cần nói đến, một số nơi tưởng chừng như được dùng để trồng hoa, thì cỏ mọc um tùm do quanh năm không có người chăm sóc.
Nhưng nhìn môi trường trong phòng, thì lại không phải vậy.
Trong lò lửa còn sót lại tro tàn, vài chiếc sọt tre lớn chất ở góc bếp.
Lật nắp ra, bên trong có than củi.
Lúc đến, nam da đen đi tay không tới, nhưng một lúc sau lại mang vào một bó củi, chứng tỏ xung quanh viện này có chỗ chứa củi.
Tất cả những điều này cho thấy, ở đây hẳn là có người sinh sống thường xuyên, hơn nữa... Giang Thành đứng dậy, đẩy cửa một mặt bên ra, trong phòng tương đối tối, nhưng vẫn có thể nhìn thấy trên chiếc giường đất trải chiếu có vài chiếc chăn màu trơn.
Được gấp gọn gàng chỉnh tề.
Mặc dù cũ kĩ, nhưng vẫn khá sạch sẽ, ngửi cũng không có mùi lạ.
Vu Mạn cúi đầu, ngọn lửa trong lò chập chờn lúc tối lúc sáng trên mặt: “Cũng có nghĩa là…” Cô ta chậm rãi nói: “Người sống ở đây sẽ không giúp quét dọn sân viện, bọn họ chỉ đơn giản là ở thôi, cũng không có ý định sống ở đây lâu dài."
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Bùi Càn, Chu Vinh và Trần Hiểu Manh đều sáng lên.
Đây không phải là đang nói đến... bọn họ hay sao?
Bọn họ đến đây để điều tra vụ án, tất nhiên sẽ không ở lại đây lâu, chứ đừng nói đến giúp thu dọn sân vườn và chăm sóc cây cối, tất cả những gì bọn họ cần chỉ là một nơi có thể nghỉ ngơi.
Chu Vinh nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “Còn nhớ lời của chủ lữ quán đã nói không?”
"Những người... những người trừ tà mất tích kia?" Tưởng Trung Nghĩa trừng to mắt, anh ta là một tín đồ, đã quen với việc dùng ma quỷ để mô tả những tồn tại khó hiểu và đáng sợ.
Lúc này ánh mắt của mọi người đều trở nên kinh hãi.
Theo như suy đoán của bọn họ, những nhân tài nơi khác mà thôn bỏ ra số tiền lớn mời đến chắc hẳn đều sống ở đây, sau đó… bọn họ đã biến mất một cách quỷ dị.
Không bao giờ xuất hiện nữa.