Tầng hai Giang Thành đã lên xem ngày hôm qua, phù hợp với những gì cô gái thuần khiết nói.
Phòng ngủ của con trai và con gái rất dễ phân biệt, một bên chất đầy búp bê các loại, một bên treo các loại áp phích vũ khí quân dụng trên tường, trên bàn còn có tạp chí quân sự, tràn đầy mùi vị hâm mộ quân đội.
Tiếp theo, hai nhóm người đều hướng sự chú ý về phía Giang Thành và cô gái thuần khiết.
"Không khí gia đình trong gia đình này không được hòa thuận cho lắm, chúng tôi tìm thấy nhiều đĩa và cốc vỡ trong thùng rác, một số bên trên còn có vết máu." Giang Thành nói.
Cô gái thuần khiết bổ sung tiếp: "Trên tay vịn cầu thang gỗ vẫn còn một số vết tích, chúng tôi phân tích rằng đó có thể là vết xước do móng tay cào để lại."
Đây là một manh mối không thể bỏ qua, đám người đi tới cầu thang, lần theo vị trí ngón tay của cô gái thuần khiết chỉ, quả nhiên phát hiện có chút vết tích ma sát để lại.
Vạm vỡ đi lên đưa tay sờ sờ, sắc mặt hơi thay đổi: "Đúng vậy, là một vết cào xước."
Gia đình bốn người, không khí gia đình tồi tệ, bát đĩa bị đập vỡ, vết cào xước, cô gái trẻ bị giam cầm...
Bất kỳ sự kết hợp nào dường như cũng đều chỉ ra một bi kịch gia đình.
Đã từng có một cô gái chịu đủ ngược đãi ở đây.
“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Nam nhân viên thấp giọng nói: “Cứu cô gái đáng thương này ra sao?”
"Bất luận ở đây đã xảy ra chuyện gì đều đã thuộc về quá khứ, chúng ta bất lực trong việc thay đổi quá khứ." Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi nói: "Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra chân tướng, sau đó kết thúc nhiệm vụ."
"Nhưng chẳng phải chúng ta đã suy luận ra chân tướng rồi sao?"
Vạm vỡ càng ngày càng nóng nảy nói: "Suy luận ra cái con khỉ! Cô gái đã bị ngược đãi như thế nào, có những ai đã tham gia ngược đãi, cô gái đó bây giờ đã chết hay còn sống? Những chuyện này đều không biết thì kết thúc nhiệm vụ như thế nào!"
Bị vạm vỡ cho một tràng, nam nhân viên sợ hãi không dám lên tiếng.
Cô gái thuần khiết nhìn nam nhân viên với ánh mắt thương hại, anh ta quá yếu đuối, lại không thông minh, phỏng chừng rất khó để có thể sống sót trong nhiệm vụ.
Cho dù lần này có may mắn thoát được, lần sau cũng...
Ùng ục ùng ục...
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, tên mập xấu hổ ôm bụng: "Cái kia..."
"Bỏ đi, tầng một cũng lục soát tương đối rồi, chúng ta chuẩn bị ăn cơm thôi." Vất vả cả một buổi sáng rồi, vạm vỡ cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Ngay khi mọi người chuẩn bị nấu ăn, một giọng nói từ phía sau truyền đến: "Ở đó vẫn còn chưa kiểm tra." Giang Thành chỉ vào nhà vệ sinh nơi có thi thể của nam trung niên: "Tôi cảm thấy ở đó có thể có manh mối."
Nghe được câu này, sắc mặt mọi người đều trở nên ngưng trọng, Giang Thành có thể nghĩ đến thì tất cả mọi người cũng đều có thể nghĩ đến, nhưng làm thế nào để thuyết phục bản thân đi kiểm tra thì lại rất khó.
Dù sao thì cũng đã có người chết ở đó, nói không chừng tiến vào nhà vệ sinh sẽ chạm vào điều cấm kỵ dẫn đến tử vong.
Khi phân chia phạm vi lục soát, tất cả mọi người đều ngầm tránh nơi đó ra.
Cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sợ hãi, vạm vỡ hít sâu một hơi nói: "Cậu ấy nói đúng, ở đó rất có khả năng cất dấu manh mối, tuy rằng mạo hiểm một chút, nhưng không phá giải nhiệm vụ mọi người đều sẽ chết."
Người phụ nữ có nốt ruồi viền môi hiếm thấy không phản bác, hiển nhiên chị ta cũng hiểu được mối quan hệ lợi hại bên trong, nhưng vẫn cổ quái nói: “Vậy thì ai sẽ đi?”
Lúc này Giang Thành xen vào nói: "Có những ai đã từng vào qua nhà vệ sinh ở tầng một?"
Tất cả mọi người đều giơ tay.
Giang Thành đếm xong số người tiếp tục nói: "Vậy thì tất cả mọi người đều có khả năng kích hoạt cấm kỵ chết chóc, cho nên đây không phải chỉ những là tìm manh mối, cũng còn là cứu lấy tính mạng của chính mình."
Cô gái thuần khiết cau mày hỏi: "Vậy cũng không thể để mọi người đều cùng vào chứ?"
Vạm vỡ vuốt râu trên cằm, gật đầu nói: "Bên trong không gian quá nhỏ, quá nhiều người đi vào một khi gặp phải chuyện gì cũng không phát huy được gì."
"Anh nói đúng." Giang Thành gật đầu: "Tôi thấy hai người đi vào là đủ rồi."
“Vậy... ai tình nguyện đi vào?” Nam nhân viên ở cuối kích động nói.
Mọi người đều câm như hến.
"Được rồi, chúng ta rút thăm quyết định đi, như vậy đều công bằng cho mọi người." Giang Thành xòe tay ra.
"Được!"
"Tôi đồng ý."
......
Sau khi chuẩn bị một hồi, Giang Thành lấy ra mấy mảnh giấy, trong đó có hai mảnh ngắn hơn, lại cuộn mảnh giấy thành cuộn nhỏ trước mặt mọi người, lần lượt đặt vào lòng bàn tay: "Ai rút phải mảnh ngắn sẽ đi vào, không vấn đề chứ."
"Cách này chắc chắn là không vấn đề, chỉ là..." Tên mập nhìn chằm chằm mấy cuộn giấy nhỏ trong tay Giang Thành, nuốt nước miếng nói: "Nhưng tại sao chỉ có 5 cuộn, chúng ta hiện tại có 6 người mà."
Những người khác cũng chú ý tới vấn đề này, đều nghi ngờ nhìn Giang Thành.
"Bởi vì tôi không rút á." Giang Thành nói rất tự nhiên.
Mọi người ngây ra trong chốc lát, sau đó có chút tức giận, vạm vỡ lớn tiếng quát: "Cậu dựa vào đâu mà không rút?"
"Bởi vì tôi chưa đi vào nhà vệ sinh."
"Anh đến đây đã một ngày một đêm rồi, lại uống nhiều nước như vậy, làm sao có thể chưa đi vệ sinh?" Nam nhân viên như tìm được biện pháp phát tiết, cuồng loạn quát lên: "Anh chính là muốn giở trò! Cứ để một mình anh ta vào là được rồi!!"
Người phụ nữa có nốt ruồi viền môi nhìn chằm chằm Giang Thành với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cười lạnh nói: “Giở trò ở đây là sẽ phải trả giá đấy”
"Tôi biết." Giang Thành mặt không chút thay đổi nói: "Nhưng thật sự là tôi chưa từng đi vệ sinh, tôi có chứng cứ."
Hắn giơ ngón tay lên chỉ đến một hướng, đại khái là chỗ bệ cửa sổ, lúc này một trận gió thổi qua, vén một góc rèm lên, lộ ra hai bình nước khoáng đặt phía sau.
Một chai đầy, còn chai kia chỉ còn một nửa, cả hai đều có màu vàng nhạt, chắc chắn không phải màu của nước khoáng thông thường.
Tỏa ra một ánh sáng quyến rũ trong ánh sáng ban mai.
"Đây là..." Nam nhân viên đột nhiên mở to hai mắt.
"E hèm!" Giang Thành gật gật đầu, có chút ngượng ngùng thừa nhận suy đoán của bọn họ: "Tôi cảm thấy trong nhà vệ sinh hơi tối, cho nên tôi liền..."
Vạm vỡ nhìn Giang Thành với vẻ mặt phức tạp: "..."
Sau đó là người phụ nữ: "..."
Nam thư ký: "..."
Cô gái thuần khiết: "..."
Tên mập: "... Anh đúng là con quỷ lanh lợi!"
Nếu như Giang Thành chưa từng vào nhà vệ sinh, mọi người cũng khó nói gì nữa, năm người còn lại rút thăm, Giang Thành vươn cổ ra xem.
Cuối cùng, vạm vỡ và nam nhân viên may mắn được chọn ra.
Chờ sau khi cả hai mở cửa nhà vệ sinh ra, thì phát hiện thi thể của nam trung niên đã biến mất.
Nhà vệ sinh không quá lớn, căn bản không giấu được thi thể của một người trưởng thành.
“Ở đây không phải là thế giới mà chúng ta ở.” Người phụ nữ phía sau đột nhiên nói: “Phát sinh một số chuyện không thể lý giải cũng là chuyện rất bình thường, cứ quen dần đi.”
Đúng như lời chị ta nói vậy, trên mặt vạm vỡ không có chút kinh ngạc nào, chỉ là khổ cho nam nhân viên kia, anh ta đứng trước cửa khóc lóc, bị vạm vỡ đá cho một phát vào trong.
Những người còn lại đợi bên ngoài.
Việc khám xét được tiến hành vô cùng hiệu quả, không đến năm phút, hai người đã đi ra, vạm vỡ cầm trên tay một tờ giấy vệ sinh màu trắng.
Trước tiên đóng cửa nhà vệ sinh lại, mọi người đi tới phòng khách, vạm vỡ mở tờ giấy vệ sinh ra, bên trong là một sợi tóc.
"Tôi tìm thấy nó trong bồn tắm của nhà vệ sinh, hôm qua còn chưa có."
Vạm vỡ rất thận trọng, thậm chí không chạm tay vào sợi tóc.
Sợi tóc rất dài, vừa nhìn là biết của phụ nữ.