Hai người đang nói chuyện, tên mập mang theo mấy túi đầy thức ăn trở về.
Nam thanh niên tên là Bì Nguyễn nhìn thấy tên mập rõ ràng là ngây ra một chút. Sau khi Giang Thành không nhanh cũng không chậm giải thích rằng đây là bạn của mình, khuôn mặt của Bì Nguyễn ngay lập tức thể hiện ra sự nhiệt tình như gặp lại một người bạn cũ ở một vùng đất xa lạ, điều này khiến tên mập có chút không chống đỡ nổi.
"Xin chào." Bì Nguyễn nắm lấy bàn tay còn lại của tên mập: "Tôi là Bì Nguyễn, rất vui được gặp anh."
Trên mặt tên mập lộ ra biểu cảm nghi hoặc, anh ta nhìn sang Giang Thành, nhưng trên mặt Giang Thành lại nhìn không ra bất kì điều gì, cho nên anh ta chỉ đành nhìn nam thanh niên trước mặt, biểu cảm tiếc nuối lại do dự nói: "Xin chào người anh em, mặc dù tôi cũng rất đồng tình cậu còn trẻ như vậy mà đã mắc bệnh này, nhưng tôi không phải là bác sĩ, cậu nói với tôi cũng vô dụng."
Bàn tay của Bì Nguyễn đóng băng giữa không trung.
Tên mập chợt nhớ ra mình phải gấp rút làm món sườn, bèn xin lỗi rồi đi vào bếp, ting ting tang tang bắt đầu bận rộn.
Giang Thành không nhân lúc xấu hổ này mà làm ầm ĩ lên, chỉ ra hiệu Bì Nguyễn ngồi xuống rồi hỏi: "Bạn gái cậu bây giờ có biểu hiện thế nào?"
Nghe nhắc đến bạn gái, Bì Nguyễn thở dài một tiếng: "Gần như vẫn như trước, nhưng nghiêm trọng hơn một chút, thường xuyên nghi ngờ em đối với cô ấy không chân thành, bên ngoài còn có người khác."
Nói đến đây, Bì Nguyễn đột nhiên trở nên kích động, ngẩng đầu gãi cổ nói: "Nhưng bác sĩ Giang anh biết em mà, em sao có thể là người như vậy!"
"Ừm." Giang Thành lấy ra một cuốn sổ ghi chép bìa da màu lam, viết lên đó mấy câu, sau đó gật đầu nói: "Tôi biết."
Sau đó, Bì Nguyễn bắt đầu giống như đổ đậu phàn nàn về những nỗi khổ của mình, đếm những nỗ lực mình đã bỏ ra sau khi ở bên bạn gái, nhưng tất cả những gì cậu ta nhận lại là sự không hiểu của đối phương.
Trong sâu thẳm tình yêu nước mắt tuôn rơi lã chã.
Sau khi rửa sạch sườn, tên mập cho sườn vào nồi, hầm trên lửa nhỏ.
Nghe thấy tiếng ùng ục trong nồi phát ra, tên mập rửa tay đi ra khỏi phòng bếp.
Bì Nguyễn vẫn đang rất kích động nói, Giang Thành không tỏ ra bao nhiêu đồng cảm, chỉ thỉnh thoảng nói vài câu, phần lớn thời gian chỉ là lắng nghe.
Tên mập rất tò mò về công việc của Giang Thành nên kéo ghế đến ngồi xem.
May mắn thay, bất luận là Giang Thành hay là Bì Nguyễn đều không phản đối điều này.
Khi biết rằng Bì Nguyễn đã nỗ lực nhiều như vậy, mà bạn gái cậu ta vẫn nghi ngờ, tên mập không thể nhịn được nữa, nhưng anh ta còn chưa kịp lên tiếng an ủi, đã bắt gặp ánh mắt của Giang Thành.
Tên mập lặng lẽ nuốt lại những lời đã đến bờ môi.
"Bác sĩ Giang." Bì Nguyễn cuối cùng cũng nói mệt, một tay xoa xoa giữa lông mày, giọng điệu mang theo mệt mỏi nói: "Đại khái tình hình là như vậy, tóm lại là bạn gái em nghi ngờ động cơ em ở bên cô ấy là không trong sạch, là có mưu đồ khác.”
Giang Thành gấp sổ lại, tiện tay kẹp chiếc bút máy vào sổ.
“Bác sĩ Giang, xin anh hãy nhanh chóng nghĩ ra phương án điều trị cho tình trạng hiện tại của bạn gái em.” Anh ta đứng dậy, thành khẩn nói với Giang Thành: “Vất vả cho anh rồi.”
Giang Thành gật gật đầu: "Trách nhiệm của tôi."
Bì Nguyễn than ngắn thở dài rời đi.
Khi cậu ta chân trước vừa ra khỏi cửa, tên mập đã sáp đến: "Bác sĩ." Tên mập nói: "Người này cũng không tệ mà, tuy rằng có chút nhu nhược, nhưng lại một lòng chân thành đối với bạn gái, đúng là thật sự không biết tại sao bạn gái cậu ta lại nhận định cậu ta động cơ không trong sạch nữa."
Giang Thành mở ngăn kéo ra, đặt cuốn sổ vào trong rồi ngẩng đầu nói: "Anh nghĩ như vậy à?"
Tên mập chớp chớp mắt, giống như là đang không hiểu ý tứ của Giang Thành, chỉ hàm hồ nói: "Bác sĩ, anh đang muốn nói cái gì?"
Giang Thành ra hiệu cho tên mập đừng nói nữa, mấy giây sau, cửa lại bị đẩy ra, Bì Nguyễn sải bước đi vào, áy náy nói: “Bác sĩ Giang, anh xem trí nhớ của em, suýt chút nữa đã quên mất một chuyện quan trọng nhất, bạn gái em ngày kia là sinh nhật lần thứ 80, anh nhất định phải đến đấy nhé!"
Giang Thành ung dung đáp: "Chúc mừng, tôi nhất định sẽ tới."
Sau khi có câu trả lời, Bì Nguyễn thoả mãn rời đi.
Miệng của tên mập há ra thành hình chữ O.
Sau khi cửa mở ra, tên mập mới chú ý tới ngoài cửa còn có một cô gái trẻ ăn mặc như thư ký, áo sơ mi trắng, váy đen công sở, còn đeo một cặp kính gọng đen, trí thức lại quyến rũ.
Sau khi Bì Nguyễn ra khỏi cửa, tay trái theo thói quen vòng qua eo của cô gái, hai người vừa nói vừa cười rời đi.
Tên mập lặng lẽ nhặt lại tam quan bị vỡ của mình, phát hiện làm thế nào cũng không thể ghép lại với nhau được nữa.
Giang Thành thu dọn một số tài liệu trên bàn làm việc, xếp trở lại theo thứ tự vào một số ngăn trên kệ, quay đầu lại phát hiện tên mập vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.
Một chiếc siêu xe màu lam phóng ga rời đi.
“Anh đang nhìn cái gì thế?” Giang Thành hỏi.
“Bác sĩ.” Tên mập đột nhiên nói: “Tôi không muốn làm việc vất vả nữa, tôi cảm thấy hạnh phúc của cậu ta thật thuần khiết.”
Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu đi trở lại giá bệnh án, từ trong đó lấy ra mấy cuốn sổ được đánh dấu bằng giấy nhớ màu đỏ.
Đầu tiên hắn mở một quyển ra, sau đó quay sang đối mặt với tên mập, rồi kẹp các quyển còn lại bên dưới cánh tay: "Triệu Quế Cầm." Hắn đọc to: “Doanh nhân cá nhân, đứng tên 9 căn biệt thự, xe sang vô số, tài sản trên trăm triệu tệ, 89 tuổi.” Hắn ngước mắt nhìn tên mập: “Hiện đang độc thân.”
Tên mập môi run run, hình như muốn nói gì đó nhưng lại không tiện mở miệng.
Giang Thành lộ ra vẻ mặt bỗng nhiên tỉnh ngộ, tiếp tục chọn ra một bản trong số những bản kẹp dưới cánh tay: "Lưu Ngưu Mã, nữ bao thuê, đứng tên hàng chục căn hộ chung cư, tuổi 77, cũng đang độc thân." Hắn đặt cuốn sổ ghi chép xuống, ẩn ý sâu xa nói với tên mập: "Anh đừng thấy bà ấy tuổi còn ít, nhưng mà thực ra bệnh rất nặng, chưa có con cái gì."
Tên mập hít vào sâu một hơi, kiên định nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi vẫn còn trẻ, còn có thể cố gắng phấn đấu."
Giang Thành chép chép miệng, tiếc nuối cất những tài liệu trong tay đi.
Đi theo sau lưng Giang Thành, tên mập nghi ngờ hỏi: "Bác sĩ, làm thế nào mà anh có thông tin của những người này, bọn họ đều là bệnh nhân của anh à?"
"Coi là vậy." Giang Thành nói.
"Bọn họ có những bệnh gì?"
Giang Thành nhìn tên mập, gằn từng chữ nói: "Đêm khuya cô đơn trống trải."
Tên mập bất ngờ rùng mình, sau đó dường như đột nhiên nhận ra điều gì đó, mở to hai mắt hỏi: "Cho nên bạn gái của người anh em Bì Nguyễn lúc nãy... là do anh giới thiệu?"
Giang Thành hơi ngại ngùng sờ sờ mũi: "Đây là bổn phận với tư cách là một bác sĩ của tôi, nhìn thấy nụ cười đã mất từ lâu hiện lên trên mặt bọn họ, từ tận đáy lòng tôi cũng rất vui."
Tên mập: "......Bác sĩ, anh hãy nói thật cho tôi biết anh đã nhận được bao nhiêu tiền chiết khấu từ những phú bà đó?"
Giang Thành không để ý tới anh ta nữa, một mình đi lên tầng không biết thần bí làm cái gì, tên mập tính toán thời gian, sườn hầm ước chừng phải một tiếng nữa mới được.
Anh ta rửa sạch rau xanh đã mua, gọt vỏ khoai mỡ và khoai tây, chuẩn bị làm một nồi sườn heo hầm bắp cải, cho thêm chút khoai mỡ để bồi bổ.
Ngoài ra còn xào thêm một đĩa khoai tây thái sợi chua cay.