Trần Hiểu Manh sa sầm mặt, ánh mắt dần chuyển thành lạnh lùng; có một nửa cây trâm cài tóc sắc nhọn dần lộ ra từ ống tay áo bên trái của cô ta. Giang Thành im lặng vài giây, sau đó đột nhiên hạ giọng bảo: “Thấy cô hồi hộp như vậy, nên vừa rồi chỉ là đùa tí cho vui thôi mà.” Hắn ngẩng đầu, dõng dạc nói: “Để tôi ra ngoài trước.” Trần Hiểu Manh không nói gì cả, chỉ cất cây trâm cài tóc lại, nhường vị trí cho hắn. Giang Thành lặng lẽ tiến đến đằng sau cửa,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.