Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đây cũng không phải là đi nghỉ dưỡng."

Tên mập hình như nghĩ đến điều gì đó, khuôn mặt tái nhợt nói: "Vì vậy ý của anh là chị Noãn vừa rồi... là quỷ?"

"Sợ là như vậy." Giang Thành gật gật đầu.

"Vậy chị Noãn thật, còn có cô gái tên Trần Hiểu Manh trong phòng há chẳng phải là..."

"Được rồi." Giang Thành ngắt lời anh ta, vài giây sau mới nói: "Chúng ta đến phòng khách."

Vì để tránh không gây ra hiểu lầm không cần thiết, khi Giang Thành đi xuống cầu thang không cố ý nhẹ nhàng bước đi, nhưng mà khi hắn và tên mập xuống tầng, trong lò sưởi chỉ còn lại đống củi đang cháy ngùn ngụt.

Phàn Lực đáng lẽ phải ở bên cạnh lò sưởi, đã biến mất.

Tên mập hơi sợ hãi hỏi: "Có khi nào anh ấy cũng xảy ra chuyện rồi không?"

Giang Thành liếc nhìn chung quanh, sau đó nói: "Ra đây đi, chúng tôi là người, không phải quỷ."

Lời vừa dứt, một thân ảnh cường tráng như con gấu từ sau ghế sô pha đứng lên, Phàn Lực mặt đầy cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm, con dao sắc bén trong tay phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo.

“Sao hai người lại xuống đây?” Anh ta vội liếc nhìn cầu thang, sau đó tập trung ánh mắt vào mặt Giang Thành: “Hai người kia đâu?”

"Bọn họ xảy ra chuyện rồi."

Phàn Lực nghi ngờ nhìn bọn họ chằm chằm, dựa theo suy đoán trước đó, phụ nữ hẳn phải an toàn trong nhiệm vụ này, làm sao có thể phát sinh chuyện như vậy.

Tên mập ngữ khí rất nhanh kể lại chuyện vừa rồi một lượt cho Phàn Lực.

Phàn Lực sắc mặt khẽ biến, sau đó thở dài nói: "Dựa theo cách nói của anh, bọn họ e là đã lành ít dữ nhiều rồi."

Nào chỉ là lành ít dữ nhiều, tên mập thầm nghĩ, chỉ mong bọn họ đừng chết khó coi như Tạ Vũ đã là tốt lắm rồi.

Nếu như tối nay quỷ đã xuất hiện rồi, vậy cũng có nghĩa là ba người Giang Thành cũng an toàn hơn không ít, nhưng sau chuyện vừa rồi, ngay cả tên mập cũng không thể ngủ được.

"Vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi." Giang Thành nói: "Tôi không ngủ, hai giờ nữa tôi đánh thức hai người."

Có lẽ Phàn Lực đã trải qua nhiều chuyện như vậy nên quen rồi, tóm lại anh ta nằm xuống, nhưng không phải trên sô pha, mà là trước lò sưởi.

Không ai biết anh ta có thực sự ngủ hay không, nhưng anh ta đã cất con dao nhọn tìm được trong bếp đi, hẳn là đã giấu ở đâu đó trên người.

Bên ngọn lửa ấm áp, thần kinh của tên mập cũng bắt đầu dao động, đã lâu anh ta chưa có một giấc ngủ ngon rồi, chỉ còn lại ý thức vẫn đang gắng gượng chống đỡ.

Anh ta ngồi trên sô pha, cảnh tượng trước mắt từng chút một dần mơ hồ.

Chờ khi anh ta mở mắt ra lần nữa, trời đã tờ mờ sáng, Giang Thành và Phàn Lực đang nhỏ giọng thảo luận điều gì đó, sắc mặt Giang Thành vẫn như bình thường, nhưng Phàn Lực lại thỉnh thoảng có chút kích động.

Tên mập vừa cử động cơ thể, ghế sô pha liền phát ra âm thanh bị đè nhẹ.

Giang Thành quay đầu lại, nhìn anh ta nói: "Tỉnh rồi à?"

“Ừm.” Tên mập hơi xấu hổ xoa xoa mặt: “Trời đã sáng rồi, chúng ta có nên lên trên tầng xem một chút không?”

"Không vội, chờ trời sáng hẳn rồi tính sau."

Cứ như vậy, bọn họ lại đợi thêm khoảng nửa giờ, trong khoảng thời gian này ba người chỉ ăn chút bánh mì nhỏ các loại, miễn cưỡng cũng có thể lấp đầy cái bụng.

Trời đã sáng hẳn, Giang Thành đứng dậy, nói cũng đến lúc rồi, ba người cầm đồ trong tay lên, men theo cầu thang bắt đầu đi lên tầng.

Phàn Lực vẫn cầm con dao sắc tối hôm qua, trên tay Giang Thành có thêm một cây cán bột, tên mập thấy phòng bếp không có gì nữa thì cầm theo chiếc thớt đi, dùng làm tấm chắn trước ngực.

Ba người chậm rãi đi tới hành lang tầng hai, từng chút một đến gần phòng ngủ chính.

Lúc này bọn họ đã có thể chắc chắn rằng bọn chị Noãn nhất định đã xảy ra chuyện.

Cánh cửa phòng ngủ chính đã mở ra một phần ba, bên trong không có bất kì tiếng động nào.

Giang Thành đưa tay, một cái đẩy cửa ra.

Tên mập lập tức giơ thớt lên.

Bọn họ vốn dĩ đã chuẩn bị tinh thần để nhìn thấy hai thi thể, thậm chí là có quỷ lao tới, nhưng khi cánh cửa mở ra, bên trong lại không có gì cả.

Không có thi thể, không có quỷ, không có vết máu.

Thậm chí còn không có dấu vết giãy giụa.

Trong phòng chăn mền gấp chỉnh tề, trên bàn ghế bày biện ngăn nắp, trên ghế sô pha còn có một bộ lụa ngủ, như thể chủ nhân mới vừa rời đi.

“Người đâu?” Tên mập trợn tròn mắt hỏi.

Giang Thành đến kiểm tra gầm giường, Phàn Lực vẻ mặt âm trầm đi kiểm tra tủ quần áo, sau đó là phòng tắm, phía sau ghế sô pha... Cuối cùng, bọn họ thậm chí còn lục soát mấy căn phòng gần đó, bao gồm cả căn phòng nơi tìm thấy thi thể của Tạ Vũ.

Không có.

Đều không có.

Chị Noãn và Trần Hiểu Manh hai người sống sờ sờ dường như đã biến mất trong không khí vậy.

Giang Thành suy nghĩ một chút, đột nhiên nói với Phàn Lực: "Liệu có tồn tại một khả năng, hai người bọn họ chưa chết, hơn nữa đã thành công thoát khỏi nơi này."

“Ý của cậu là bọn họ đã kết thúc nhiệm vụ rồi?” Phàn Lực sắc mặt âm trầm bất định, một lát sau mới đáp: “Khả năng là rất nhỏ, nhưng cũng không thể không loại trừ khả năng này.”

Tên mập xen vào: "Nếu nói như vậy, vậy thì con quỷ tối hôm qua chúng tôi gặp phải thì giải thích thế nào?"

Giang Thành biết tên mập định nói gì, nếu như con quỷ kia đã biến thành hình dáng của chị Noãn, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng ngủ chính nơi chị Noãn và Trần Hiểu Manh đang ở, vậy thì đáng lẽ bọn họ phải xảy ra chuyện rồi.

Đêm qua lúc trước khi gặp con quỷ kia, Giang Thành vẫn luôn ở tầng hai, trong hành lang cũng không nghe thấy có người đi lại, có nghĩa là hai người chị Noãn vẫn chưa ra khỏi phòng.

Các cửa sổ trong biệt thự đều không thể mở được, vì vậy cũng không có khả năng rời khỏi từ cửa sổ.

Vì vậy, hoặc là hai người chị Noãn đã bị quỷ giết chết, chỉ là thi thể bị giấu đi, hoặc là trước khi quỷ xuất hiện, hia người chị Noãn đã kết thúc nhiệm vụ, rời khỏi mộng giới trở về thế giới hiện thực.

Còn về con đường rời khỏi nhiệm vụ, Phàn Lực đưa ra kinh nghiệm của bản thân, anh ta nói rằng sau khi tìm ra tất cả manh mối, một cánh cửa sắt màu đen sẽ xuất hiện.

Thông qua cánh cửa đó, là có thể trở lại thế giới hiện thực.

Nhưng đồng thời anh ta cũng nhấn mạnh, cửa sắt màu đen có thể xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào, nhưng thông thường mà nói sẽ không quá hẻo lánh, hơn nữa phần lớn đều có quan hệ với manh mối quan trọng trong nhiệm vụ.

“Giống như cánh cửa sắt mà chúng ta đẩy ra trong giấc mơ kia?” Giang Thành hỏi.

Phàn Lực gật đầu: "Đúng vậy, cậu có thể coi nó như một lối đi nối liền mộng giới với thế giới hiện thực."

Trở lại phòng khách tầng một, Giang Thành ngồi trên tấm thảm dày, Phàn Lực và tên mập cũng ngồi xuống, ngay đối diện Giang Thành.

Tình hình mà bọn họ đang phải đối mặt bây giờ có phần phức tạp.

"Được rồi." Giang Thành ngẩng đầu nói: "Cứ cho là hai người chị Noãn đã thành công rời khỏi đây đi, chúng ta hãy thử nghĩ xem bọn họ đã làm như thế nào."

Tên mập rụt cổ, ngập ngừng nói: "Nhưng sao tôi cứ cảm thấy hai người bọn họ đã bị quỷ giết rồi?"

Giang Thành nhìn anh ta, lạnh lùng mở miệng: "Vấn đề này không có ý nghĩa gì, nếu như anh cứ kiên quyết bọn họ đã bị quỷ giết, vậy chúng ta cũng chỉ có thể chờ chết."

Tên mập bị thái độ của Giang Thành dọa sợ, nhất thời không dám mở miệng nữa.

Phàn Lực lúc này mới gật đầu nói: "Cậu nói không sai, hai người chị Noãn nhất định là đã tìm được cách rời đi rồi!"

"Vì vậy... tiếp theo đến phiên chúng ta rồi." Giang Thành vỗ vỗ ống quần, đứng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK