Đã có phân tích sơ bộ về vụ án, hiện tại các tìm kiếm của bọn họ cũng càng có tính mục tiêu nhiều hơn.
Tên mập từ đầu đến cuối đều kè kè bên cạnh Giang Thành, Phàn Lực chê thân hình to lớn của anh ta chắn mất tầm nhìn của mình, nên đã nói mấy câu, nhưng tên mập giả vờ không hiểu, người khác cũng không thể làm gì được anh ta.
Rất nhanh, bọn họ đã có phát hiện bên trong phòng ngủ chính.
Trên bức tường cạnh giường có treo một khung ảnh gỗ chắc chắn, trong khung ảnh có một bức ảnh cũ.
Bức ảnh hình như là đã từng bị ngấm nước, phông nền xung quanh đã ngả sang màu vàng, chỉ có vị trí chính giữa có thể nhìn rõ một gia đình bốn người đang đứng cùng nhau.
Ông bà chủ đứng ở giữa, bà chủ hai tay đỡ vai một cô gái tết hai bím tóc, cô bé ngoan ngoãn đứng trước bà mẹ.
Cô gái còn lại có vẻ cao hơn trông rõ ràng là nổi loạn hơn, ống quần và cổ tay áo của cô được xắn lên, lộ ra ngoài những dấu vết trông như vết xăm trên cổ tay mảnh mai.
Cô đứng bên cạnh người đàn ông, cằm hất lên cao.
Xem ra đây mới là một gia đình bốn người sống trong căn biệt thự.
Có điều kỳ lạ là, khuôn mặt của từng người bọn họ đều vô cùng mờ, cảnh nền của bức ảnh cũng vậy, khiến người ta không thể phán đoán ra bọn họ đang ở đâu khi chụp bức ảnh này.
Trần Hiểu Manh ngây ra nhìn bức ảnh, sau đó đột nhiên kích động: "Tôi nhớ bức ảnh này buổi sáng còn chưa có, bức tường này trống trơn!"
Chị Noãn biểu hiện tương đối bình tĩnh, giống như đã quen quá hoá thường giải thích rằng chuyện này rất bình thường, trong mộng giới thường xuyên phát sinh những chuyện như vậy.
"Hẳn là do chúng ta đã tìm được một số manh mối chính xác, sau đó kích hoạt được giai đoạn tiếp theo của cốt truyện." Phàn Lực nói.
Giang Thành liếc mắt nhìn anh ta: "Giống như phần thưởng giai đoạn trong game?"
"Cũng tương tự thế."
Tiếp theo bọn họ lại phát hiện một chiếc kìm trong căn phòng nơi thi thể của Tạ Vũ được tìm thấy, bên cạnh chiếc kìm là một chiếc hộp sắt hình tròn bẹt bẹt, giống như loại đựng kẹo mềm.
Tên mập cầm hộp sắt lên lắc lắc, bên trong phát ra tiếng lạch cạch lạch cạch.
"Cái gì thế?"
Ngay khi anh ta định vươn hai tay mũm mĩm để mở chiếc hộp ra, Giang Thành đã túm lấy, hắn một bên vừa ôm lấy tên mập, một bên vừa nhìn chằm chằm cái kìm, sắc mặt dần dần trở nên cổ quái.
“Làm sao thế?” Tên mập vô cớ có chút sợ hãi.
Biểu cảm của Giang Thành chậm rãi khôi phục bình tĩnh, tiếp tục nói: "Không có gì, tôi đột nhiên nghĩ đến trong phòng ngủ khả năng còn có chút manh mối, tôi qua đó xem một chút."
"Ồ, được." Tên mập gật đầu, vốn dĩ anh ta cũng muốn đi cùng Giang Thành, nhưng lại không chịu được ngứa ngáy, tò mò không biết trong hộp có cái gì.
Chỉ ba giây sau khi Giang Thành rời đi, tên mập cuối cùng cũng mở chiếc hộp ra.
Đôi mắt của anh ta từ sự tò mò ban đầu chuyển thành nghi ngờ, sau đó từng chút một lồi ra, cuối cùng cho đến khi sắp rơi ra khỏi hốc mắt: "A...! A... a...!"
Chờ khi Giang Thành bịt tai đi vào, tên mập đã hét không ra tiếng nữa, Phàn Lực đang bịt miệng anh ta lại, khinh bỉ kéo tên mập đang run rẩy sang một bên.
Giang Thành thò đầu vào, phát hiện chiếc hộp úp ngược trên mặt đất, xung quanh hộp vương vãi vài thứ nho nhỏ màu trắng sữa.
“Quả nhiên là răng.” Giang Thành gật gật đầu với vẻ mặt tôi đã nói rồi tôi đoán không sai mà.
Phàn Lực và chị Noãn dường như đã đoán được trong chiếc hộp có gì nên trên mặt không lộ ra nhiều kinh ngạc, ngược lại là sắc mặt của Trần Hiểu Manh thì tái nhợt, trông như răng đang va vào nhau lập cập.
“Đàn ông quả nhiên không có cái gì tốt đẹp.” Chị Noãn lạnh lùng nói: “Đều là cầm thú!”
Nghe vậy, Giang Thành ngẩng đầu nhìn Phàn Lực.
Phàn Lực sửng sốt, sau đó bất mãn nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Giang Thành chỉ đành điều tốt nhất tiếp theo, quay đầu nhìn tên mập trong góc, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt oán hận của anh ta. Giang Thành xoa xoa cằm, có chút ngượng ngùng quay đi.
Gần đó không có manh mối gì nữa, vì vậy Giang Thành đề nghị đến phía sau cánh cửa trên tầng ba để xem xem, nhưng Phàn Lực đã ngăn hắn lại, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ.
Trời đã gần tối rồi.
Đêm tối, lại sắp đến gần.
Khám phá một khu vực chưa biết vào ban đêm không phải là một lựa chọn sáng suốt, vì vậy sau khi thảo luận, mọi người quyết định dừng việc tìm kiếm, quay về nghỉ ngơi trước.
Tên mập vốn cho rằng bởi vì chuyện tối hôm qua, đêm nay mọi người sẽ ngủ cùng nhau cho an toàn.
Nhưng không ngờ chị Noãn không những không có ý định đó mà còn đuổi Phàn Lực ra ngoài.
Cánh cửa đóng "sầm" lại một tiếng.
Phàn Lực đang đứng trước cửa phòng ngủ chính với một chiếc chăn trong tay, giống như một người chồng bị đuổi ra khỏi nhà vô gia cư.
Trên vai còn có một chiếc gối hoa.
"Không sao, đại huynh đệ." Tên mập an ủi nói: "Anh có thể tới phòng của chúng tôi ngủ."
“Không cần đâu, các cậu cứ ngủ đi, tôi xuống tầng ngủ.” Phàn Lực thật sự bê chăn gối đi xuống tầng, trên tầng truyền đến tiếng bước chân lộp cộp lộp cộp.
Giang Thành xoay người đi vào phòng ngủ lúc trước, tên mập nghĩ nghĩ, cũng dũng cảm đi theo.
Sau khi tiến vào phòng ngủ, đầu tiên là Giang Thành bật tất cả đèn lên, sau đó dựa vào cửa, giống như đang nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Một lúc sau, Giang Thành mới chậm rãi lui ra sau, đi tới sô pha ngồi xuống.
“Người anh em, đêm nay chúng ta không phải vẫn ở đây đấy chứ?” Tên mập sắc mặt tái nhợt, không khỏi nhìn thoáng qua dưới gầm giường, anh ta nhớ tới việc đêm qua con quỷ kia chính là chui ra từ gầm giường này.
“Đương nhiên là không, lát nữa tôi sẽ tới thư phòng.” Giang Thành vô cùng thẳng thắn nói.
"Tôi cũng đi!"
Lại qua khoảng 10 phút nữa, bên ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, Giang Thành nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó đứng dậy, đi tới sau cửa nhẹ nhàng mở cửa ra.
Sau đó nhẹ tay nhẹ chân đi sang trước cửa một căn phòng, từ từ đẩy cửa ra, xẹt một cái chui vào bên trong.
Tên mập theo ngay sau hắn.
Sau khi đóng cửa lại, hai người tìm một cái ghế ngồi xuống, tên mập muốn bật đèn, lại bị Giang Thành ngăn lại.
Tên mập nhìn chung quanh tối đen, mồ hôi đầm đìa, không nhịn được nói: "Anh vẫn nên để tôi bật đèn đi, nếu không tôi cứ cảm thấy khắp nơi đều có quỷ."
Giang Thành lần này không kiên trì nữa, gật đầu nói: "Được. . ."
Tên mập di chuyển thân thể, cuối cùng tìm được một cái công tắc trên tường, vừa định ấn, giọng nói của Giang Thành từ phía sau truyền đến: "Bây giờ thì quỷ không cần phải lo đi tìm anh nữa rồi."
“......”
Trong phòng ngủ chính, trên giường.
Trần Hiểu Manh ôm một chiếc gối, khẽ nức nở.
Con quỷ trong nhiệm vụ này còn kinh khủng và đáng sợ hơn nhiều so với quỷ trong nhiệm vụ trước của cô.
Khi cô vừa nghĩ đến những công cụ khủng khiếp kia, còn có những chiếc răng trong hộp, cơ thể không ngừng run rẩy.
Chị Noãn ngồi trên ghế sô pha, ánh mắt cũng không còn ngạo mạn như lúc đầu nữa, em gái dễ thương Trần Hiểu Manh này khiến chị ta nhớ đến bản thân trước đây của mình.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Chị an ủi: "Cô hẳn là cũng nhìn ra được, con quỷ trong biệt thự này đều chỉ nhằm vào đàn ông, Phàn Lực đi rồi, chúng ta sẽ bình an vô sự."
Trần Hiểu Manh ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe: "Vậy còn lại ba người không phải là rất nguy hiểm sao?"
“Đừng nói điều ngốc nghếch nữa, trong nhiệm vụ có thể tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, làm sao mà lo được cho người khác nữa.” Chị Noãn liếc nhìn vị trí cửa, tựa hồ nghĩ tới điều gì không tốt, sắc mặt trở nên khó coi, sau đó xoay người lại, dừng một chút, tiếp tục nói: "Hơn nữa trong mộng giới, cô cần cẩn thận không chỉ có quỷ, mà còn có người bên cạnh mình."