“Hôm đó trời mưa.” Người phụ nữ bảo: “Trời mưa rất to, còn tôi cũng che ô nhưng nửa người ướt sũng.”
“Nhưng khi tôi xếp ô vào và vọt đến cổng chính khu C thì mới phát hiện là cánh cổng ấy đã bị khóa bằng hai sợi dây xích sắt rất dày.”
Nghe đến đây, Chu Thái Phúc tái mặt, sau đó bèn quay đầu thủ thỉ gì đó với Dư Văn. Tuy nhiên, Dư Văn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một lần.
“Lúc đó, tôi rất lo lắng, vì mình mới đến đây và không có bạn bè thân quen nào, thế nên cảm thấy rất ngại nếu đi gặp các đồng nghiệp khác để hỏi ngủ nhờ qua đêm.
Có lẽ vì không muốn bỏ cuộc, tôi vô thức bước tới đẩy nhẹ cánh cửa, còn trong lòng thì cầu may là có khi bên nhân viên bảo vệ sơ ý, quên bóp ổ khóa lại...”
Vừa nói xong, ngay khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt của người phụ nữ này đột nhiên biến đổi hẳn.
Dư Văn ngừng viết, nhìn cô ta một cách vô cảm, sau đó bình tĩnh nói: “Xem ra, đã có biến cố thực sự xảy ra rồi.”
Một lúc sau, cô giáo Phùng gật đầu: “Đúng vậy! Cả hai ổ khóa đều mở, dường như do có người cố ý treo lên tại đó.”
Nhưng khi ấy, trong đầu tôi chỉ nghĩ chăm chăm đến việc lấy được chìa khóa phòng mình mà không phải làm phiền đến người khác. Thế nên, tôi đâu có băn khoăn đến những vấn đề khác, chỉ vội vàng chạy đến văn phòng mà thôi.”
“Văn phòng ở tầng mấy?” Dư Văn ngẩng đầu.
“Tầng 3.” Người phụ nữ này nói thêm” “Phòng 304.”
Dư Văn cầm bút ghi vào sổ tay.
Đây có thể là một thông tin rất quan trọng.
“Khi đó, cả tòa nhà rất yên tĩnh. Tất cả các phòng học đều tối om, chỉ có một vài ngọn đèn thoát hiểm còn thắp sáng lờ mờ ở sâu trong hành lang, vô cùng rợn tóc gáy.”
Chu Thái Phúc rất nghiêm túc lắng nghe. Anh ta đã đặt mình vào đêm mưa đó, thế nên khi cô giáo Phùng đề cập đến một số vấn đề quỷ dị kia, anh ta cũng trở nên căng thẳng hơn.
“Không còn cách nào khác, tôi đành bật đèn pin trong điện thoại di động lên, sau đó chạy một mạch lên thẳng tầng ba, đến trước cửa văn phòng. Sau khi mở cửa, tôi quay người, khóa kín cửa lại. Không rõ tại sao tôi lại làm thế nữa. Nếu phải giải thích cho hành vi này, tôi nghĩ đó là trực giác.”
Trương Nhân Nhân, người vẫn luôn giữ im lặng từ ban đầu, đột nhiên nói: “Cô đã phát hiện ra chuyện gì?”
“Tôi... tôi không biết.” Người phụ nữ này lắc đầu, “Cho đến bây giờ, tôi cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra nữa. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Âm thanh đó… Âm thanh đó…”
Dư Văn dừng bút, cuối cùng cũng phải thay đổi sắc mặt khi nhìn về phía người phụ nữ này.
“Âm thanh?” Chu Thái Phúc chen vào giữa Dư Văn và Trương Nhân Nhân, yếu ớt hỏi, “Âm... Âm thanh gì thế?”
“Là tiếng bước chân.” Cô giáo Phùng quay đầu nhìn Chu Thái Phúc, đáp: “Tiếng bước chân của tôi lúc chạy đến. Vì ban đêm vô cùng yên tĩnh, thế nên tiếng bước chân vang vọng rất rõ rệt trong hành lang trống rỗng kia. Thế nhưng mà...” Cô ta đột nhiên tái mặt: “Nhưng tiếng bước chân không đúng!”
“Đó chắc chắn không phải là tiếng bước chân của mỗi một mình tôi!” Người phụ nữ lạc giọng hẳn đi.
“Ý của cô là, có người theo dõi cô ư?” Dư Văn cau mày.
Cô giáo Phùng lắc đầu: “Tôi không biết. Tôi không nhìn thấy ai cả.”
“Vậy làm thế nào mà cô biết tiếng bước chân kia không đúng?” Trương Nhân Nhân tiếp lời bằng giọng điệu rất ôn hòa, cộng thêm bộ dáng đáng yêu kia, nhờ thế mà dễ dàng gợi lên hảo cảm của kẻ đối diện.
Cô an ủi: “Có thể là do tâm lý đang sợ hãi thì sao? Khung cảnh và bầu không khí kỳ quái lúc đó sẽ khiến cõi lòng của cô thêm bất an. Cô bảo rằng mình nghe ra tiếng bước chân của người khác, có lẽ đó chỉ là một dạng âm thanh vọng lại mà thôi.”
Ấy vậy mà, câu nói tiếp theo của cô giáo Phùng đã khiến gương mặt của Trương Nhân Nhân tái mét ngay lập tức.
“Không thể nào!” Người phụ nữ đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, “Lúc đó, tôi mang giày thể thao, nhưng xen lẫn với tiếng bước chân của tôi chính là âm thanh nện giày cao gót!”
Chu Thái Phúc sững người trong vài giây, để rồi cảm thấy sống lưng ớn lạnh.
“Nhưng khi tôi đóng cửa văn phòng lại, tất cả âm thanh kia đều biến mất. Tôi trốn sau cánh cửa, không dám nhúc nhích. Tôi vểnh tai lắng nghe rất lâu, khoảng 10 phút, và bên ngoài cửa thực sự yên tĩnh, không có bất kỳ âm thanh nào.
Tôi bật tất cả các bóng đèn trong văn phòng lên, khiến không gian sáng sủa hẳn.”
“Rốt cuộc, cô quyết định ngủ lại qua đêm trong văn phòng luôn à?”
Nghe vậy, người phụ nữ này chậm rãi lắc đầu, “Tôi cũng định thế, nhưng rốt cuộc đành đổi ý.” Vừa nói, cô vừa nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhíu mày một cách mất tự nhiên: “Là do tôi... không dám. Tòa nhà ấy khiến tôi cảm thấy xa lạ đến mức không muốn ở lại thêm bất cứ một giây nào nữa.”
“Sau khi tìm được chìa khóa, tôi đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định rời đi. Lúc đó, tôi từng nghĩ đến việc dùng điện thoại di động để soi đường rồi lao nhanh ra ngoài. Nhưng khi vừa dốc hết mọi dũng khí và chuẩn bị mở cửa, điện thoại trong văn phòng đột nhiên reo lên.
Chắc mọi người không hiểu được đâu, nhưng lúc đó tôi như suýt ngất đi vì sợ hãi đấy.
Chần chừ mãi, tôi mới dám bước đến gần cái điện thoại kia. May mắn là tôi nhận ra dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, người gọi là bên bộ phận bảo vệ nhà trường. Sau khi nhấc máy, tôi mới biết đấy là do bọn họ trông thấy có đèn sáng bên trong văn phòng tại khu C từ xa xa. Vì không rõ chuyện gì đang xảy ra ở đây, họ mới bấm điện thoại gọi thử.
Tôi như muốn vỡ oà đi. Đó là lần đầu tiên mà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi có người gọi điện thoại cho mình. Sau khi biết chuyện, họ đồng ý đến đón tôi và yêu cầu tôi ở yên trong văn phòng, không được đi lung tung.”
Nghe đến đây, Dư Văn chợt có biểu cảm hơi mất tự nhiên trên gương mặt nhưng lập tức giấu đi ngay, và người phụ nữ bên cạnh cũng không hề phát hiện.
“Thế sau đó?”
“Ngay sau đó, tôi chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân dồn dập. Có khoảng 3 hoặc 4 người đang di chuyển từ xa đến gần. Sau đó, có người gõ cửa. Khi mở cửa ra và gặp được bọn họ, trong nháy mắt ấy, tôi cảm thấy như mình vừa được hồi sinh, đến nỗi không thể kiềm lại được nước mắt nước mũi.
Kẻ dẫn đội là một người đàn ông đầu trọc, cao lớn vạm vỡ, trông rất cường tráng. Phía sau anh ta là hai nam, một nữ. Họ đều mặc đồng phục của bộ phận bảo vệ. Khi đến nơi, họ đã phê bình tôi và hỏi tại sao tôi không tuân thủ nội quy nhà trường.
Lúc ấy, tôi không còn quan tâm đến bất cứ một điều gì nữa. Tôi chỉ có thể liên tục xin lỗi họ mà thôi. Rốt cuộc, cũng vì vấn đề của bản thân tôi mà khiến họ phải mệt nhọc sang đây một chuyến giữa cái tiết trời mưa dầm thế này. Bên cạnh đó, tôi cũng mong họ đừng báo cáo lại Ban giám hiệu nhà trường. Tôi chỉ vừa đến đây làm việc, không muốn để lại ấn tượng xấu với cấp trên...
Vào thời điểm đó, vì thấy tôi còn rất trẻ nên chẳng ai muốn hơn thua gì nữa, định im luôn cho qua chuyện. Tuy nhiên, người đội trưởng đầu trọc kia lại thỉnh thoảng liếc mắt về phía hành lang đen kịt, tựa như đang cảnh giác một thứ gì đó.”
“Tôi còn nhớ rõ mà, ban đầu anh ấy chính là người quát mắng dữ dội nhất.” Trông cô giáo Phùng vẫn còn nhớ như in quãng thời gian kia: “Tôi nhớ rằng, anh ta đã lặp đi lặp lại một giọng điệu kiểu... chẳng lẽ cô muốn chết sớm à... Trông anh ta khi đó rất đáng sợ.”
“Sau đó, họ bảo tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đưa tôi về. Nhưng khi vừa định bước ra khỏi cửa, tôi chợt nhận ra là mình để quên chiếc ô trên bàn làm việc, thế nên vội vàng quay lại lấy...”
Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, sau đó dùng một ánh mắt rất kỳ quái mà nhìn chằm chằm người trước mặt, trong khi sắc mặt của bản thân dần tím tái đi.
“Tôi đột nhiên nhận ra một chuyện...” Cả cơ thể của người phụ nữ này bắt đầu run rẩy dị thường, còn giọng nói tiếp theo dường như đang cố rít ra từ cuống họng: “Bọn họ... Bọn họ không mang theo ô, cũng không mặc áo mưa, nhưng quần áo lại mới toanh, không hề bị ướt át gì cả.”