Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cót két—"

Có tiếng cửa bị đẩy ra, là cửa của ngăn thứ nhất.

Long Đào che miệng lại, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Nhà vệ sinh ở đây không lớn, chỉ có 5 ngăn.

Mỗi ngăn đều không cao, người kiễng chân lên, là có thể nhìn thấy tình hình ở phòng bên cạnh.

Anh ta đang co ro trong ngăn thứ tư.

Tùng... tùng...

"Cót két—"

"Cót két—"

Cánh cửa thứ hai và cánh cửa thứ ba lần lượt được đẩy ra.

Âm thanh quỷ dị cuối cùng cũng dừng lại bên ngoài cửa phòng anh ta.

Thời gian đứng yên tại thời điểm này.

Ngay khi Long Đào hạ quyết tâm, khoảnh khắc thứ đó vừa đẩy cửa vào, sẽ xông ra ngoài ngay.

Cánh cửa bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra, đó là ngăn trong cùng, bản lề cửa cũ phát ra tiếng ma sát.

Thứ đó vậy mà lại từ bỏ ngăn mà anh ta đang ở...

Tiếp theo, vài giây sau, tiếng tùng tùng lại vang lên lần nữa.

Thứ đó rời khỏi nhà vệ sinh, tiếng trống quỷ dị dần dần biến mất.

Đi rồi?

Đi rồi?!

Tâm trạng chết hụt không thể diễn tả bằng lời.

Long Đào hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên mặt đất.

Sau nửa phút, anh ta gắng gượng đứng dậy.

Không liên quan gì đến dũng khí, mà anh ta sợ thứ kia sẽ quay lại.

Anh ta nằm bò lên cửa, lặng lẽ lắng nghe một lúc.

Sau đó lặng lẽ đẩy cửa ra.

Bên trong nhà vệ sinh yên tĩnh, không một bóng người.

Long Đào không khỏi vui mừng khôn xiết, vội vàng khẽ bước chân đi về phía cửa.

Anh ta đi bằng đầu ngón chân, cho nên gần như không phát ra âm thanh.

Gần rồi...

Gần hơn rồi...

Ngay khi anh ta chuẩn bị bước ra khỏi cửa nhà vệ sinh, một cơn ớn lạnh hoang đường lại quỷ dị ngay lập tức bao trùm lấy anh ta, khiến anh ta rùng mình một cái.

Anh ta chưa bao giờ có cảm giác này.

Gần như vô thức, anh ta nhìn ra phía sau lưng mình.

Phần cổ quay ra từng chút một, giống như một con vít bị ăn mòn.

"Phù--"

Đằng sau... trống rỗng, không có gì ở đó cả.

Không có người.

Càng không có lệ quỷ nhe nanh giơ vuốt như trong tưởng tượng.

Nhưng khi anh ta vừa thở phào nhẹ nhõm quay mặt đi, tình cờ liếc nhìn chiếc gương trước bồn rửa tay.

Giây tiếp theo, như bị sét đánh.

Chiếc gương trong nhà vệ sinh nam xám xịt, bị nứt một góc.

Những vết nứt như mạng nhện bao phủ hơn nửa mặt gương.

Hiển nhiên là đã bỏ phế rồi.

Nhưng những thứ này ở trong mắt Long Đào đều không quan trọng, đồng tử anh ta co rút kịch liệt, khóe mắt co giật liên tục, giống như giây tiếp theo sẽ nổ tung.

Thông qua hình ảnh phản chiếu của gương, anh ta nhìn thấy một đôi chân lơ lửng trên đỉnh đầu của mình!

Một cơn gió không biết từ đâu thổi vào trong không gian chật hẹp, âm u lạnh lẽo, đôi chân khẽ đung đưa theo làn gió.

"Cót két—"

"Cót két—"

Long Đào run lên, ngẩng đầu lên một cách máy móc, đập vào mắt là một đôi mắt đỏ tươi hung ác.

Đôi mắt ẩn trong mái tóc đen dày, giống như một con dao khiến người ta kinh hãi.

Long Đào há to miệng, nhưng không phát ra bất kì âm thanh nào.

Miệng anh ta càng lúc càng lớn, thậm chí vượt quá cực hạn người thường có thể làm, khóe miệng bắt đầu rách ra, máu đỏ tươi lập tức phun ra.

Khi tiếng "khấc" cuối cùng vang lên, mọi thứ lại chìm vào im lặng.

Một giọt máu bắn vào đôi mắt chết không nhắm mắt.

Dần dần, nở ra như chu sa.

......

"Anh ta làm cái gì mà lề mề vậy?" Chu Thái Phúc quay đầu nhìn hành lang, bất mãn cằn nhằn.

Trương Nhân Nhân sau một lúc mới tiếp lời nói: "Có lẽ tình hình hơi tồi tệ." Dừng lại một chút, cô ta như tự lẩm bẩm nói: "Nhưng đúng là thời gian đi đã quá lâu rồi."

Hai chữ "tồi tệ" không khỏi làm cho Chu Thái Phúc có một dự cảm chẳng lành, anh ta dập tắt đầu thuốc lá, cau mày lại, tự nhiên hoảng hốt cảm thấy hành lang sau lưng cũng trở nên âm u.

"Anh ta đi bao lâu rồi?"

"Không biết." Giọng nói của Trương Nhân Nhân vẫn yếu đuối như thế: "Nhưng chắc cũng phải 20 phút rồi."

20 phút....

Sắc mặt của Chu Thái Phúc trở nên khó coi.

Anh ta duỗi thẳng chân đi về hướng phòng học nhạc.

Trương Nhân Nhân dường như bị hành động của Chu Thái Phúc làm cho sợ hãi, vội vàng hỏi: "Anh Chu, anh đi đâu vậy?"

"Tôi trở về gọi người." Chu Thái Phúc không quay đầu lại nói: "Cô ở lại chỗ này canh chừng!"

"Tôi... tôi không dám." Cô ta cũng ý thức được tình huống không ổn, nên đi theo Chu Thái Phúc như một cái đuôi nhỏ.

Một bầu không khí kỳ lạ ập xuống, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, người này trước người kia, cuối cùng thậm chí chạy luôn.

Như thể ai về cuối sẽ bị hồn quỷ kéo đi vậy.

Tổng duyệt vừa kết thúc, Giang Thành và những người khác đang thu dọn đồ đạc.

Chu Thái Phúc thường ngày đã quen với việc được nuông chiều, quãng đường này đã chạy hết cả hơi.

Cuối cùng vẫn là Trương Nhân Nhân đã giải thích cặn kẽ vấn đề cho mọi người.

“Mọi người không đi xem à?” La Nhất hỏi.

Đây là một câu nói nhảm tiêu chuẩn.

Bởi vì không ai có thể nghĩ rằng quỷ sẽ xuất hiện vào ban ngày, đặc biệt là ở đây lại tập trung nhiều người như vậy.

"Chớ loạn." Giang Thành đứng ra nói: "Sự tình còn chưa chắc chắn."

Mặc dù Giang Thành nói như vậy, nhưng ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy Long Đào chắc là lành ít dữ nhiều rồi.

"Anh biết nhà vệ sinh ở đâu không?" Dư Văn hỏi.

"Biết."

Chu Thái Phúc lúc này liếc mắt nhìn sân khấu hợp xướng bên cạnh, yếu ớt nói: "Có cần mang theo nữ nhân kia không?"

Anh ta đang nói về nữ nhân phụ trách.

Theo ý tưởng của Chu Thái Phúc, có thể để nữ nhân đó đi vào trước.

Nếu như Long Đào không sao tất nhiên là tốt, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, bọn họ cũng sẽ không gặp nguy hiểm gì ở bên ngoài.

"Ha ha." Chân Kiến Nhân trước giờ chưa từng bày tỏ ý kiến đứng khoanh tay, cười nhạo một tiếng: "Tôi khuyên mọi người không nên, bớt gây thêm phiền toái ở thế giới này thì tốt hơn."

Về việc xử lý vấn đề này, Giang Thành, Dư Văn và Chân Kiến Nhân hiếm khi lại có cùng một quan điểm nhất trí.

Nói xong, mấy người lặng lẽ bước ra khỏi cửa.

Không ngờ vừa đi được vài bước, nữ nhân phụ trách đã chạy đến, hỏi thẳng vào vấn đề: “Anh bạn kia của mọi người đâu rồi?”

Mọi người đồng loạt im lặng.

Sắc mặt nữ nhân chậm rãi thay đổi, trông có vẻ càng ngày càng khẩn trương, những sợi tóc nhỏ bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào trán và gò má: "Không phải anh ấy đã xảy ra chuyện rồi chứ?"

Nghe xong câu này, mấy người Dư Văn đều lập tức biến sắc, ngay khi cô ta đang định mở miệng, Giang Thành đột nhiên nói: "Không phải, cơ thể anh ấy không chịu nổi nữa, nên quay về trước rồi."

"À à." Khuôn mặt tái nhợt của nữ nhân cuối cùng cũng dần nhuận sắc trở lại, giống như một trái tim rơi xuống đất.

Từng nhóm học sinh đi ra, trong đó có một nữ sinh đeo kính mắt tròn trông giống như cán bộ, ánh mắt không ngừng nhìn khắp nơi, cuối cùng dán chặt vào trên người nữ nhân: "Cô giáo Phùng?"

Sau khi nghe thấy nữ nhân đáp lại một tiếng, sau đó giải thích với đám người Giang Thành rằng mình vẫn còn công việc, nên không tiễn nữa.

Giang Thành gật đầu: "Cô cứ làm việc của mình đi, chúng tôi về trước."

"Buổi tổng duyệt tiếp theo là khi nào?"

Câu hỏi này dường như đã khiến nữ nhân bối rối, cô ta suy nghĩ một chút, rồi trả lời: "Việc này cần được lãnh đạo nhà trường quyết định sau khi xem phát lại."

Sau khi rời đi, cả nhóm đi thẳng vào nhà vệ sinh nơi Long Đào đang ở.

Đám người càng đi sắc mặt càng tệ hơn, ngay cả Chu Thái Phúc và Trương Nhân Nhân đã từng đến đây cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK