"Cái này..." Lý Lộ sắc mặt vui mừng, mặc dù trong nhiệm vụ quỷ rất hiếm khi giết người hàng loạt, nhưng nếu có người đồng ý đi cùng cô thì chẳng tốt hơn sao.
Cô ta không vội vàng đồng ý mà mím chặt môi, nhìn Trần Hiểu Manh bằng ánh mắt mong đợi.
Trần Hiểu Manh chậm rãi đứng dậy.
Thái độ đã nói lên tất cả.
“Vậy thì cảm ơn cô Tiểu Long Nữ.” Lý Lộ nghiêng người về phía trước, đôi mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Trần Hiểu Manh thờ ơ lên tiếng: “Cô không cần cảm ơn tôi, muốn cảm ơn thì nên cảm ơn anh Doãn.” Sau đó dùng ánh mắt rất tự nhiên nhìn Giang Thành, khẽ mỉm cười nói: “Dù sao thì anh Doãn ga lăng như vậy, sẽ không đứng nhìn hai người phụ nữ phải mạo hiểm đâu, anh ấy cũng sẽ đi cùng với chúng ta, để đảm bảo cho chúng ta được an toàn."
"Em nói có đúng không, anh Doãn?" Trần Hiểu Manh chớp chớp mắt.
"Đương nhiên." Giang Thành ưỡn ngực, ra vẻ can đảm và mạnh mẽ.
Sau đó Giang Thành bước tới, gỡ bỏ thanh gỗ đang giữ cửa, kéo cửa ra, gió đêm “xào xạc” thổi từng cơn, quất vào mặt người như một mũi dao.
Không ngờ chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở đây lại lớn đến vậy.
Giang Thành một tay che mặt, một tay giữ cửa để nó không va đập, ngoảnh đầu nhanh chóng nói với Trần Hiểu Manh và Lý Lộ: "Hai người nhanh lên, đừng có đi xa, tôi sẽ giúp hai người để ý động tĩnh xung quanh."
"Anh đứng ở đây giúp chúng tôi á?" Trần Hiểu Manh đột nhiên cao giọng.
Lý Lộ gấp quá rồi, cũng không có thời gian tính toán những chuyện này, quấn chặt áo, nhanh chóng đi ra.
Tiếp theo là Trần Hiểu Manh, cô ta liếc Giang Thành một cái, rồi cũng ra ngoài cùng Lý Lộ.
Hai người cũng không hề đi xa, mà đến một nơi có lùm cỏ bao phủ, thời gian khu đại viện này bị bỏ hoang chắc không hề ngắn, cỏ dại đã cao gần bằng nửa người.
Giang Thành vắt kiệt thị lực của mình nhìn về phía hai người, cuối cùng nhìn thấy Lý Lộ biến thành một cái bóng trong đêm, sau khi rùng mình vài cái liền ngồi xổm xuống, chỉ để lại một cái đầu cao hơn đám cỏ dại, lộ ra bên ngoài.
Trần Hiểu Manh đứng cách Lý Lộ khoảng 3 mét.
Ở giữa Lý Lộ và Giang Thành.
Đoán chừng, cô ta cũng đã có dự định, một khi xảy ra chuyện gì, chỉ cần xoay người là có thể trở về phòng, còn Lý Lộ đang đại tiện nên di chuyển không tiện, chính là mục tiêu tốt nhất của quỷ.
"Ửm?"
Ước chừng nửa phút, Trần Hiểu Manh đột nhiên phát ra âm thanh, cô ta nhìn chằm chằm vào một vị trí nào đó, giống như phát hiện ra điều gì.
Lý Lộ đang ở trạng thái không thể dịch chuyển vốn đã vô cùng căng thẳng rồi, sau khi nghe thấy giọng của Trần Hiểu Manh, cô cứng người, cơ thể run rẩy dữ dội.
"Chuyện gì ... chuyện gì vậy?" Lý Lộ hoảng sợ hỏi.
Sau khi nghe thấy tiếng của Trần Hiểu Manh phát ra, Giang Thành cũng không có lập tức nhìn về phía nơi đối phương đang nhìn, hắn tiếp tục nhìn Trần Hiểu Manh, hơi nheo mắt lại.
Cho đến khi... hắn nghe thấy tiếng kinh hô của Lý Lộ.
"Cháy nhà rồi!!"
Cô ta không hề kìm nén giọng nói của mình, khiến cho âm thanh cực kì chói tai trong đêm tĩnh lặng, theo sau là những tiếng động dồn dập từ gian phòng phía sau.
Một lúc sau, Vu Mạn, Chu Vinh, Bùi Càn lần lượt chạy ra ngoài, mọi người đều ngầm hiểu chen chúc sau cửa gỗ, cố gắng nhìn ra bên ngoài.
Chứ không hề có ý định ra khỏi căn phòng.
Qua một góc khung cửa sổ vỡ, mấy người chú ý đến phía xa có một đám lửa, đồng tử Chu Vinh đột nhiên co rút lại: “Là từ đường nhà họ Tiền.” Anh ta nói rất chắc chắn.
"Tại sao từ đường lại bốc cháy vậy?" Bùi Càn nhìn chằm chằm về hướng ngọn lửa, phát hiện ngọn lửa ngày càng dữ dội hơn, sau đó một khu vực lửa lớn bắt đầu sụp đổ.
Anh ta cho rằng có thể kết cấu chịu lực của từ đường đã bị đốt cháy, nên toàn bộ từ đường đã sụp xuống.
"Ở đó phải bỏ hoang rồi mới đúng, lửa ở đâu ra vậy?" Anh ta tự nhủ.
Sáng nay bọn họ đi ngang qua chỗ cách không xa từ đường, phát hiện mấy căn phòng gần đó đều trống rỗng, như cũng đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng đúng lúc này, lại đột nhiên bốc cháy...
Trần Hiểu Manh và Lý Lộ chạy về, vết thương ở chân của Lý Lộ chưa lành, lúc chạy còn khập khiễng, nhưng vẻ sợ hãi trên mặt lại rất chân thật.
Chu Vinh quay người, ánh mắt chậm rãi quét qua thôn trang, ngọn lửa lớn như vậy, trong thôn vậy mà không có chút động tĩnh gì.
Chuyện này không khỏi khiến anh ta tự hỏi, liệu trong thôn trang này có người ở không, hay nói cách khác, những người đang sống ở đây rút cuộc là những người như thế nào.
.......................
Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, nhóm người đi đến trước từ đường nhà họ Tiền.
Một kiến trúc lớn như vậy mà chỉ sau một đêm đã không thể nhận ra.
Tro tàn và đống đổ nát vương vãi khắp mặt đất, chỉ còn lại kết cấu đá xây nguyên thủy nhất, nhưng lúc này, kết cấu đá xây cũng đã bị đốt cháy đến mức không khác gì than đen.
Xung quanh vẫn còn có những ngọn lửa thưa thớt đang cháy, thỉnh thoảng phát ra âm thanh tanh tách.
Có một cơn gió thổi, làm tung lên một đám tro bụi.
Xung quanh không nhìn thấy một ai, không rõ là người trong thôn không rảnh bận tâm đến đây, hay là hoàn toàn không có ý định liên quan dính líu gì đến nhà họ Tiền bị quỷ nhắm tới gần như đã diệt vong này.
Chu Vinh chọn một lối đi tương đối sạch sẽ, tránh bức tường gạch có thể sụp đổ bất cứ lúc nào ra, nhóm người bước vào.
Đứng trong đó, từ đường này cũng không lớn như bọn họ tưởng tượng.
Diện tích trong sảnh chưa đến 200 mét vuông.
Mọi người tự giác tản ra tìm kiếm manh mối, Lý Lộ tạm thời ở nguyên tại chỗ vì chân bị thương, khả năng di chuyển hạn chế.
Đều nói nước lửa vô tình, trong mắt Vu Mạn hiện lên một tia đau thương, lúc này đứng ở đây, cô tựa như đang ở trong một biển lửa, chung quanh có sóng nhiệt dâng trào, mấy bóng người vặn vẹo lờ mờ trong biển lửa.
Bên tai vang vọng tiếng la hét đau thấu tim gan của bọn họ.
Vụ hỏa hoạn một năm trước đã khiến cô mất đi những người bạn thân nhất, cũng như người đàn ông cô yêu thương nhất.
Đối với một cô gái xuất thân từ một gia đình tan vỡ như cô, dường như rất dễ trở thành một kẻ khác loài trong mắt các bạn cùng lớp, cô hút thuốc, uống rượu, xăm mình... dám xách chai bia đánh nhau với những tên của trường khác.
Giáo viên và thậm chí cả hiệu trưởng đều đã từ bỏ việc liên lạc với bố mẹ cô.
Tất cả họ đều biết cô có một người cha nghiện rượu và một người mẹ vâng vâng dạ dạ, mắc bệnh tâm thần.
Cô không thích về nhà, căm ghét chiếc cầu thang tối tăm và chật chội dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ.
Còn cả đôi mắt đục ngầu bất lực của mẹ.
Cô căm ghét tất cả.
Nhưng tất cả những điều này không ngăn cản cô trở thành một học sinh có thành tích xuất sắc.
Cũng không hẳn là quá xuất sắc, top 10 của lớp.
Khi tốt hơn có thể xếp ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5.
Nhưng đối với những tên “côn đồ” đánh nhau cùng với cô thì đó chắc chắn là một thành tích xuất sắc.
Bọn họ không thể hiểu nổi, làm sao một cô gái cùng bọn họ trốn học, lướt Internet, chơi điện tử, kéo bè kéo lũ đánh nhau lại có thể học giỏi như vậy?
Cô ấy làm gì có thời gian để học?
Rõ ràng là cùng nhau đánh nhau, cùng nhau trốn học, lại bị chủ nhiệm giáo vụ bắt gặp, phạt đứng trước phòng hiệu trưởng.
Bọn họ sẽ không bao giờ biết được, trong đầu cô gái đang thờ ơ nhai kẹo cao su khi nghe ông hiệu trưởng già lải nhải đang nghĩ những gì.