Nghe vậy, sắc mặt Giang Thành nhất thời trở nên mất tự nhiên, hắn ngại ngùng, ánh mắt đảo qua đảo lại, giống như đang cố ý che giấu điều gì.
Rất lâu sau...
"Hách Soái." Chân Kiến Nhân cười lạnh, nói: "Mọi người đều đang đợi cậu đấy!"
"Không phải là cậu sợ nguy hiểm nên không đi đấy chứ?" Chu Thái Phúc nhìn chằm chằm Giang Thành, bộ dạng ngại ngùng của đối phương khiến anh ta cảm thấy suy đoán của mình càng có khả năng, giọng nói cũng theo đó mà lớn hơn, thậm chí hơi chói tai: "Không phải cậu đã hứa với chúng tôi rồi!!"
Lúc này, Dư Văn cũng lên tiếng, cô ta nhìn vào Giang Thành, chậm rãi nói: "Hai nhóm của chúng tôi đều đã làm theo hẹn ước hoàn thành nhiệm vụ, anh Hách, anh cũng nên tuân thủ..."
Sự do dự của Giang Thành dường như cuối cùng cũng đi đến quyết định, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hách Soái tôi nam tử hán đại trượng phu, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, chuyện đã đồng ý với mọi người tất nhiên sẽ không thoái thác, chỉ là..."
Hắn quay đầu nhìn Chân Kiến Nhân, vẻ mặt bất giác lộ ra một chút không nỡ.
“Haizz...!” Hắn thở dài một cái, rồi nhìn đi chỗ khác, chậm rãi lắc đầu.
Dần dần, hốc mắt cũng đỏ lên.
Mọi người đều sững sờ.
Trong đó, người sững sờ nhất tất nhiên là Chân Kiến Nhân, vì Giang Thành ánh mắt cuối cùng là nhìn anh ta.
Anh ta chợt nhớ đến điềm báo chẳng lành trước khi đến.
Chẳng lẽ... là ứng ở đây sao?
"Cậu nhìn tôi thở dài để làm gì?" Chân Kiến Nhân dần bắt đầu cảm thấy bất an.
Không ngờ lúc này tên mập cũng sáp tới, đầu tiên là vỗ vai Giang Thành, biểu thị an ủi.
Sau đó, anh ta chậm rãi nhìn về phía Chân Kiến Nhân, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.
"Người anh em thần bảo vệ." Tên mập xót xa nói: "Vốn dĩ chuyện này chúng tôi không định nói với anh, nhưng nếu như anh đã hỏi đến, chúng tôi cũng không giấu diếm nữa."
"Anh..." Tên mập cắn môi: "Anh hãy chuẩn bị tinh thần nhé."
Tâm lý bất an trong lòng Chân Kiến Nhân lại phóng đại lên một lần nữa, nhưng ít nhất vẫn giữ được sự bình tĩnh ngoài mặt.
Anh ta không biết ý nghĩa trong câu nói này của tên mập.
Từ tận đáy lòng, anh ta cũng không tin tưởng Giang Thành và tên mập.
"Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?" Chân Kiến Nhân cau mày, nghiêm mặt nói: "Có gì thì nói đi, tôi không dễ mắc bẫy thủ đoạn này của cậu đâu."
Ngay khi tên mập kích động muốn kể lại toàn bộ câu chuyện lúc nãy Giang Thành đã nói, một bàn tay vươn ra, vừa hay chặn miệng tên mập lại.
"Cứ để tôi nói đi." Sắc mặt Giang Thành có hơi cải thiện được đôi chút, nhưng ngữ khí vẫn bi thương như cũ.
Trương Nhân Nhân nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Giang Thành, dường như muốn nhìn thấu thứ ẩn dấu dưới khuôn mặt này.
"Sau khi chúng tôi ăn xong bữa sáng, thì đến trung tâm thiết bị, lúc đó cửa lớn đang mở, trong viện trống không, ông lão kia không có ở đó, cũng không có ai khác."
"Vì vậy, chúng tôi đã âm thầm lẻn vào, muốn nhân lúc không có ai, tìm kiếm một số manh mối."
"Nhưng đi đi lại lại tìm rất nhiều căn phòng, bên trong nếu không phải là bàn ghế hỏng, thì là bóng chuyền bóng rổ gì đó, cho đến khi..." Giang Thành dừng một chút, cảnh giác nhìn chung quanh, giọng nói đột nhiên trầm xuống: "Cho đến khi chúng tôi phát hiện ra căn phòng đó."
Tên mập ngay lập tức bắt đầu run rẩy, cả cái bàn cũng bắt đầu rung chuyển theo.
Có câu chuyện của Dư Văn và Chân Kiến Nhân làm bước đệm, bầu không khí càng trở nên quỷ dị hơn...
“Phòng… phòng gì?” Chân Kiến Nhân nhỏ giọng hỏi.
Giang Thành phất phất tay ra hiệu đừng cắt ngang hắn, do dự một chút, hắn nói tiếp: "Vị trí của căn phòng đó cực kỳ bí mật, chúng tôi cũng là rất tình cờ tìm được."
Hai mắt hắn trống rỗng, giống như đang hồi tưởng lại: "Thật ra cũng có thể nói chúng tôi là dựa vào cảm giác mà tìm được, khi chúng tôi đi tới gần căn phòng đó đột nhiên cảm thấy tim đập thình thịch, cả tôi và tên mập đều vậy."
Tên mập nghe vậy càng thêm run rẩy: "Đúng, anh ấy nói không sai, cảm giác lúc đó vô cùng cổ quái, giống như trái tim bị treo lên vậy." Anh ta vừa nói vừa chạm vào vị trí trái tim, biểu cảm rất nghiêm túc.
"Chúng tôi rẽ chỗ nọ đâm chỗ kia tìm đến được căn phòng đó, trên cửa phòng có hai cái xích khóa lại, nhìn như đã có từ rất lâu rồi."
Khi nghe đến đây, Dư Văn mở miệng hỏi: "Là loại xích sắt rất dày, rất dày phải không? Cái loại từng mắt cài vào với nhau?"
Giang Thành gật đầu với cô ta: "Đúng vậy, tôi nghĩ chắc là loại mà cô đang nói đến."
Vẻ mặt của Dư Văn thay đổi, không tiếp tục nói gì nữa.
Cô ta đột nhiên nhớ lại những gì mà Phùng Lan đã trải qua --- hai sợi xích sắt khóa cửa tòa C.
Liệu có khi... có mối liên hệ nào đó giữa chúng chăng?
Giang Thành tiếp tục nói.
"Chúng tôi càng đi càng gần, cảm giác hoảng loạn đó càng ngày càng rõ ràng, chúng tôi dần dần đi chậm lại, không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào."
Lời kể của Giang Thành vô cùng cụ thể, khiến mọi người có ảo giác rằng mình đang ở đó.
"Lúc này chúng tôi nghe thấy một âm thanh không thể diễn tả được phát ra từ bên trong."
“Hử?” Chu Thái Phúc ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Bên trong có một nam một nữ?”
"Không phải." Giang Thành giải thích: "Bên trong chỉ có một nữ nhân thôi, tôi xuyên qua khe cửa nhìn thấy."
“Hoặc nói là nữ sinh thì thích hợp hơn.” Giang Thành tiếp tục nói: “Cô ấy mặc đồng phục học sinh, nhưng đã rất sờn cũ, kiểu dáng cũng khác với hiện tại.”
"Tóc hai bên rủ xuống, cúi người, tư thế quái dị không thể tả."
"Chúng tôi không dám tới gần, chỉ có thể núp sau cửa nhìn trộm."
"Một lúc sau, chờ khi cô gái rời đi với những bước chân hoàn toàn khác với người bình thường, chúng tôi mới phát hiện, cô ta cúi đầu, là để vẽ một bức tranh."
“Tranh?” Chân Kiến Nhân cau mày.
“Chính xác hơn, là một bức tranh chân dung.” Giang Thành hạ thấp giọng, quay đầu nhìn về phía Chân Kiến Nhân, ánh mắt dần dần thay đổi: “Trên bức tranh là một người.”
"Người gì?"
"Anh nên hỏi là ai?" Giang Thành sửa lại.
Chân Kiến Nhân chớp chớp mắt, anh ta không hiểu ý của Giang Thành, nhưng để biết kết quả như thế nào, nên vẫn miễn cưỡng hỏi: "Là ai?"
Giang Thành hít sâu một hơi, mấy giây sau mới nói: "Bên trên vẽ... anh."
Giống như một quả bom đột ngột phát nổ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào khuôn mặt của Chân Kiến Nhân.
Có quỷ dị, có khó hiểu, có nghi ngờ, thậm chí... còn có một chút hả hê.
Những biểu cảm phong phú bất thường được chồng lên trên mỗi khuôn mặt, thậm chí làm mờ đi sự phân lớp giữa các khuôn mặt đó.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, đều không thể che giấu nỗi... kinh sợ sâu thẳm nhất.
Giờ khắc này, chỉ có kinh sợ mới là thuần khiết nhất!
Trong một căn phòng xa xôi và tối tăm, quỷ đang vẽ từng nét vẽ chân dung cho người...
Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải rùng mình.
"Chẳng lẽ..." Chu Thái Phúc với đôi môi run rẩy nhìn Chân Kiến Nhân: "Mục tiêu tiếp theo của quỷ chính là anh? Người bị vẽ đều sẽ chết."
Cả Dư Văn và Trương Nhân Nhân đều không bày tỏ ý kiến, mà lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Chân Kiến Nhân mím môi, sắc mặt tái nhợt đến khó tin, anh ta nhìn chằm chằm vào mắt Giang Thành, một lúc sau...
Anh ta chợt cười phá lên.
Đó là kiểu cười không thể kìm lại được ngay cả khi đã hết sức kiểm soát.
Ban đầu có chút nặng nề, nhưng khi tiếng cười càng lớn hơn, cũng càng ngày càng cường điệu hơn, thậm chí bắt đầu chói tai.
Trong mắt anh anh tràn đầy giễu cợt.
Lúc này, Dư Văn và Trương Nhân Nhân cũng nhận ra vấn đề, ánh mắt nhìn về phía Giang Thành dần trở nên lạnh lẽo.
Trái tim của tên mập đập lỡ một nhịp.
Toi rồi......
Lộ tẩy rồi.......
Ngay khi tên mập đang hoảng hốt lúng túng, thì thấy Giang Thành chậm rãi giơ tay phải lên, dùng ngữ khí chậm rãi mà kiên định nói --- "Tay phải của con quỷ đó to gấp đôi tay tôi."
Tiếng cười đột ngột dừng lại.