Tòa C, cạnh cầu thang góc hành lang.
Hai bóng người một béo một gầy đứng ở nơi đó, nhìn chằm chằm mặt đất cách đó không xa.
"Bác sĩ." Tên mập run run nói như thể lưỡi mình có vấn đề: "Đây là..."
Khoảng 2 mét ở phía trước, một cánh tay bị đứt lìa vô lực rũ xuống đất.
Nhìn từ vị trí của cả hai, còn có thể nhìn thấy các cơ bị xoắn và xương bị gãy tại mặt cắt.
"Là Dư Văn." Giang Thành gật gật đầu.
Tên mập không khỏi nuốt nước bọt, dời tầm mắt đi, nhìn về phía xung quanh vách tường, một lượng lớn máu tươi phun ra, thậm chí có cả ở trên trần nhà.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy thi thể của Dư Văn, nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa.
Sau khi rẽ vào góc này, đi bộ thêm một chút, chính là phòng học nhạc.
Tên mập thò đầu vào, nhìn thoáng qua bóng tối trước mắt, trầm ngâm nói: "Cho nên... Dư Văn muốn đến phòng học nhạc, nhưng không ngờ trên đường lại bị quỷ giết."
Giang Thành quay đầu nhìn chằm chằm hai bên hành lang, một lúc sau mới trả lời: "Không đúng, sau khi từ phòng học nhạc đi ra, cô ta đi đến đây rồi mới bị giết."
Ngay khi tên mập cau mày, nghi ngờ Giang Thành thông qua điểm gì mà đưa ra kết luận này, bên tai đột nhiên vang lên một hồi chuông.
Tiếng nhạc chuông của điện thoại di động.
Cả hai cúi đầu xuống, phát hiện âm thanh đến từ lòng bàn tay của cánh tay bị đứt.
Đó là một chiếc điện thoại màu đỏ.
Vì quá giống màu máu nên không được chú ý đến ngay.
Tên mập sợ tới mức toàn thân run rẩy, nếu không có Giang Thành ở bên cạnh, anh ta suýt chút nữa đã ngất đi.
Giang Thành bước tới, mở những ngón tay đang nắm chặt điện thoại ra, sau đó cầm điện thoại lên, áp vào tai, nhấn nút trả lời.
Trong giây lát không khí như đông cứng lại.
Vì khoảng cách nên tên mập chỉ có thể nhận ra đầu dây bên kia là nữ, giọng nói cũng vô cùng kì lạ.
"Tôi không phải." Giang Thành nghe một hồi lâu, mới lên tiếng nói: "Dư Văn, cô..." Khóe mắt Giang Thành liếc nhìn cánh tay đứt trên mặt đất, sau đó ngữ khí ổn định nói: "Cô ấy ở bên cạnh tôi, cô ấy rất tốt, cô yên tâm, chỉ là hiện tại không tiện nghe điện thoại."
Không biết nói đến cái gì, Giang Thành bước lui ra mấy bước, lấy tay che miệng lại, nhỏ giọng đáp lại vài câu.
Tên mập muốn đi theo, nhưng Giang Thành dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc ngăn lại.
Mãi cho đến khi rời khỏi tòa C, tên mập mới như được sống lại, tiếp cận Giang Thành đưa ra những nghi vấn.
"Bác sĩ, vừa rồi là ai gọi tới?"
Giang Thành cũng đút điện thoại di động vào trong túi, trong túi của hắn trông hơi phồng lên, không biết đã nhét những cái gì trong đó nữa.
“Phùng Lan.” Giang Thành không quay đầu lại nói: “Cô ta nói Dư Văn từng hẹn mình có chuyện muốn bàn, nhưng cô ta đã đợi ở địa điểm hẹn gặp gần hai tiếng đồng hồ, cũng không thấy tới.”
Đương nhiên là không đợi được, vì người đã chết ngoài phòng học nhạc tòa C rồi.
Tên mập như nghĩ tới gì đó, ánh mắt đột nhiên trở nên căng thẳng: "Bác sĩ." Anh ta nhìn Giang Thành, kinh sợ hỏi: "Gọi điện thoại cho Phùng Lan không phải là quỷ đóng giả đấy chứ?"
Giang Thành sờ sờ cằm: "Có lẽ là không, nhưng cũng không thể hoàn toàn loại trừ khả năng này."
"Vậy anh phải cẩn thận một chút." Tên mập lo lắng nói: "Nói không chừng trả lời điện thoại là một trong những cơ chế kích hoạt quỷ giết người, có khả năng anh đã bị quỷ chốt rồi."
Nghe vậy, Giang Thành quay người lại, vỗ vỗ vai tên mập, cảm động nói: "Anh em tốt, anh không cần lo lắng cho tôi, tôi đã nghĩ tới điểm này, và cũng chuẩn bị trước đối sách ứng phó rồi."
Tên mập càng ngày càng bái phục Giang Thành, cảm thấy có thể gặp được người như vậy trong ác mộng dẫn dắt mình đúng là phúc phận của kiếp trước, anh ta cũng đưa một tay ra, vỗ vỗ bả vai Giang Thành, hưng phấn hỏi: "Bác sĩ, anh làm thế nào vậy?"
“Đối phương cuối cùng hỏi thân phận của tôi.” Giang Thành thong thả ung dung nói: “Tôi nói mình tên là Vương Phú Quý.”
"Bác sĩ, tôi cảm ơn tám đời tổ tiên anh!"
…..........
Ở dưới tầng trong khu tập thể cũ, một người phụ nữ quàng khăn đưa tay che miệng ngáp.
Thân hình cô không quá cao, nhưng hiển nhiên rất chăm chút cho việc ăn mặc, cổ áo len màu hồng lật ra bên ngoài, trông rất dễ thương.
Chiếc quần jean màu xanh nhạt rủ thẳng xuống, bên dưới là một đôi giày da rộng miệng màu trắng với một trái tim nhỏ màu đỏ ở mép.
Cũng có thể coi là tâm cơ nhỏ của nữ nhân.
Cô ta đã đợi ở đây rất lâu rất lâu rồi, nhưng người cô chờ vẫn chưa xuất hiện.
Trời càng ngày càng tối, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
Cô rút tay ra khỏi túi áo khoác, nhìn chiếc điện thoại trên tay, mắt chợt nhòe đi.
“Cô Dư…” Cô dùng giọng rất nhỏ nói.
"Tại sao điện thoại di động tôi tặng cô, lại ở trong tay một người đàn ông..."
Nắm chặt điện thoại, ánh mắt bỗng trở nên lạnh lùng, cô ta nhìn chằm chằm vào màn đêm xa xăm, khóe miệng biến thành một đường thẳng.
"Vương Phú Quý..."
..........
“Mập này.” Giang Thành hỏi: “Anh cảm thấy khỏe hơn chưa?”
Sau khi Giang Thành và tên mập rời khỏi tòa C, thì dọc theo con đường có đèn đường, đi về phía trung tâm thiết bị.
Trên đường đi ngang qua nhà ăn, Giang Thành ngửi thấy mùi thịt thơm ngào ngạt, nên đã lấy danh nghĩa tiếp phong tẩy trần cho tên mập, cưỡng ép kéo tên mập đi vào.
Đồng thời hào phóng bảo tên mập cứ túy ý gọi món, hắn mời.
“Sao tôi cứ cảm thấy nơi này có gì đó không đúng?” Tên mập nhìn nhà ăn trống rỗng, sợ đến sắc mặt cũng thay đổi.
Không có một ai ở đây, nhưng tất cả đèn đều sáng, các món ăn vừa lấy ra khỏi chảo được chất đầy sau tấm kính trong khu vực ăn uống.
Giang Thành đưa tay sờ sờ, vẫn còn rất nóng.
Hai người tranh thủ thời gian đi dạo một vòng phòng bếp phía sau, cửa phòng ở đó không đóng, trên lưng ghế còn treo vài bộ đồng phục mà đầu bếp mặc.
Mọi thứ trông có vẻ trật tự, như thể mọi người đều đã rời đi cùng một lúc trước khi bọn họ bước vào.
Mở nắp xoong ra, nước dùng vẫn còn ùng ục bên trong.
Khí nóng cùng với mùi thơm tỏa ra.
Giang Thành nhìn chằm chằm nước dùng trong nồi, như nghĩ đến chuyện gì, liền đi tìm một cái thìa sạch trong ngăn tủ gần đó, lấy một ít nếm thử.
Tên mập bị giật mình bởi hành động của Giang Thành, không hiểu đối phương rút cuộc định làm gì.
Nhưng sau đó--
"Ọe......"
Giang Thành đột nhiên thay đổi sắc mặt, khuôn mặt nhăn nhó.
"Bác sĩ." Tên mập kêu lên: "Anh sao thế?"
Anh ta vô thức nhìn vào nồi canh, dựa trên kinh nghiệm phim truyền hình nhiều năm của mình, nồi canh này có thể có độc.
Nhưng... tên mập nghi hoặc, chẳng lẽ quỷ cũng hạ độc?
Có cần thiết phải làm vậy không?
Ngay khi tên mập đang suy nghĩ làm sao để cứu Giang Thành, đối phương đột nhiên lên tiếng.
"Nóng quá." Giang Thành há to miệng, vừa dùng tay quạt, vừa hít hà hít hà.
“Nóng?” Tên mập trừng mắt.
Cảm thấy cũng đỡ hơn rồi, Giang Thành che miệng, đặt thìa trong tay xuống, cầm lấy thìa canh mà đầu bếp dùng để trên kệ, nói với tên mập đứng bên cạnh: "Vẫn nên múc ra, chờ nguội trước mới uống."
Tên mập: "..."
Giang Thành quay đầu nhìn tên mập hỏi: "Anh không uống à?"
Tên mập trầm mặc một hồi, sau đó ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: "Bác sĩ, anh có bao giờ nghĩ, có lẽ chuyện anh là cô nhi không phải là ngẫu nhiên."