Nghe vậy, máu mũi của Bôn Phú cũng không thể chịu nổi nữa, anh ta vô thức dùng một tay chặn lại, kết quả là tay bê bết máu, chân tay lúng túng trông chẳng ra sao cả.
Một lúc sau, ánh mắt của mọi người đổ dồn về Trần Hiểu Manh đều đặc sắc một cách bất thường.
Chờ khi Trần Hiểu Manh phản ứng lại, thẹn quá hóa nộ rút sợi dây thừng ra, muốn xử tử ngay tên khốn trước mặt mình, thì đám người chợt ồ lên kinh ngạc.
Mọi người nhìn chằm chằm vào sợi dây thừng trong tay Trần Hiểu Manh, như thể một ý tưởng kỳ lạ nào đó đã được xác nhận.
Vì thế... trước khi trưởng thôn đến, Trần Hiểu Manh chỉ mới ăn vài ngụm cháo, đã tức giận đến không thể uống nổi nữa, còn Giang Thành thì đã ăn hết ba bát, còn chén sạch sẽ cả đồ ăn kèm dưa chuột muối.
Cuối cùng còn ngập ngừng hỏi Trần Hiểu Manh còn ăn nữa không, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt xanh lại của đối phương, mới bỏ cuộc.
Hình như là bởi vì chuyện không vui hôm qua với chủ quán, đoàn người trưởng thôn chỉ đứng trước cửa lữ quán, chứ không đi vào, thỉnh thoảng ghé mắt nhìn vào bên trong.
Nhìn thấy trưởng thôn, Chu Vinh đứng dậy rời khỏi bàn, đi tới trước.
“Xin chờ một chút.” Chu Vinh nói: “Tôi đi gặp ông chủ trả chìa khóa trước, sau đó sẽ đi cùng mọi người.”
Lão trưởng thôn với đầy nếp nhăn trên trán không giấu được vẻ hưng phấn, xoa xoa hai tay, cười nói: “Không cần vội, mọi người nguyện ý tới chính là tích đức của tổ tiên cả làng chúng tôi rồi."
Nghe vậy, Vu Mạn, người đang khoanh chân dựa vào chiếc ghế gỗ, cười nhạo báng và nói: "Nếu như tổ tiên có tích đức, các ông đã không có kết cục như thế này."
Tất nhiên, giọng nói của cô ta không lớn, chỉ có một số người xung quanh nghe thấy.
Lý Lộ cau mày, không nói gì.
Lại chờ thêm một lúc, vẫn không thấy chủ quán xuất hiện, từ sáng đến giờ cũng không thấy vợ chồng chủ lữ quán đâu.
Chu Vinh là người thức dậy sớm nhất, nhưng anh ta chỉ mở cửa, đứng trước cửa, đợi đến khi cánh cửa tiếp theo mở ra, rồi mới cùng mọi người xuống tầng.
Cháo từ sáng sớm đã được đặt ở dưới tầng, tám đôi bát đũa được sắp xếp chu đáo dọc theo nồi cháo, hiển nhiên là để dành cho bọn họ ăn sáng.
Giang Thành chậm rãi nuốt xuống ngụm cháo cuối cùng, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào cầu thang.
Trần Hiểu Manh cũng vậy.
Cô ta đang đợi, nhưng chủ quán vốn nói sẽ dậy sớm để đưa bọn họ rời đi vẫn chưa xuất hiện.
Ngược lại, đoàn người trưởng thôn đã tìm đến cửa.
Trời đã sáng hẳn, Chu Vinh cầm mấy cái chìa khóa trong tay, như cũng không thể đợi thêm nữa, đứng dậy, quay đầu đi lên tầng.
Còn chưa đợi anh ta đi tới cầu thang, sau lưng liền có một bóng người đuổi theo: "Anh Chu." Giang Thành rất thân thiết đi tới bên cạnh, cùng sóng vai với anh ta: "Tôi đi cùng với anh."
"Được."
Đối với việc Giang Thành ủng hộ mình ngày hôm qua, nên anh ta có ấn tượng rất tốt, mặc dù anh ta biết Giang Thành trông không đơn giản như vậy.
Bọn họ tìm một lượt tầng hai, nhưng không thấy hai vợ chồng chủ lữ quán.
Tầng ba cũng như vậy.
Bọn họ không ngờ, trong lữ quán có diện tích không hề nhỏ này vậy mà chỉ có tám vị khách bọn họ.
“Có khi nào là ra ngoài rồi không?” Giang Thành nhìn quanh hỏi: “Tôi có từng nghe một tên mập nói, rau dưa sáng sớm ở chợ vừa rẻ lại vừa tươi, có rất nhiều chủ nhà hàng đều thích đi mua hàng vào sáng sớm.”
“Có lẽ là vậy.” Chu Vinh đáp rồi xoay người lại nói: “Xem ra chỉ đành đặt chìa khóa ở trên quầy lễ tân, như vậy bọn họ trở về có thể nhìn thấy.”
Nghe vậy, Giang Thành vỗ tay tán thành: "Không hổ là anh Chu, có thể nghĩ ra cách như vậy!"
Vừa quay người lại Chu Vinh không khỏi ngây ra một giây, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn.
Giang Thành nói tiếp: "So sánh tại hạ với anh, giống như so sánh mặt trời với ngọn nến này, mới ba ngày không gặp đã phải nhìn với cặp mắt khác xưa!" Hắn chỉ vào một cây nến ở cuối hành lang, mặt không biến sắc ẩn dụ nói.
Chu Vinh: "? ? ?"
Cái mớ hỗn độn này là cái quái gì vậy...
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng theo bản năng vẫn nhìn về phía hướng ngón tay Giang Thành, không gian tầng ba nhỏ hơn rất nhiều so với tầng hai, chỉ có mười gian phòng.
Ngăn cách bởi một hành lang, mỗi bên năm phòng, quay mặt vào nhau.
Chỉ có bên phía mình đi lên là có cầu thang, phía bên kia bị chặn bởi một bức tường.
Để chiếu sáng, phía trên tường có treo một cái giá cắm nến.
Ngọn nến trắng nhợt nhạt đang cháy yếu ớt, mang đến cho mọi người cảm giác bức bách khó tả.
Giống như... đang đến phòng tang lễ.
Vừa rồi chỉ nghĩ đến việc đi tìm hai vợ chồng chủ lữ quán, lúc này Chu Vinh đột nhiên chú ý đến ngọn nến này, và vị trí của cái giá cắm nến.
Vị trí của cái giá cắm nến khá kỳ lạ, không lên không xuống ở ngay chính giữa bức tường, điều này cũng dẫn đến hiệu ứng ánh sáng rất hạn chế, hơn nữa… như thể phát hiện ra chuyện gì, đôi mắt anh ta chợt trở nên kỳ quái.
Bức tường đối diện cũng có gì đó không ổn, lại được sơn một màu đen hiếm khi thấy.
Điều này cũng dẫn đến việc tầng ba vốn đã cực kỳ tối, đứng trước cầu thang nhìn vào trong, thứ đứng trước mặt không giống một bức tường, mà giống như lối vào địa ngục.
Người sống ở thời đại này chỉ là hơi lạc hậu một chút, nhưng không hề ngốc, làm sao có thể thiết kế ra một bố cục như vậy.
Một giây sau, con ngươi của Chu Vinh đột nhiên co rút lại.
Anh ta có thị lực rất tốt, vừa nhìn thấy lửa của ngọn nến rung động dữ dội một cái.
Ngay sau đó, anh ta cảm thấy một cơn gió thổi qua mặt, rất nhẹ, nhưng… anh ta nhìn sang hai bên hành lang, tất cả các cửa đều đóng kín, gió từ đâu đến?
Thực tế đã chứng minh rằng việc tìm ra vấn đề không phải là điểm mạnh của anh ta, mà là phân tích và giải quyết vấn đề, anh ta lập tức huy động thông tin về lữ quán này trong đầu.
Tổng có ba tầng, nhìn từ bên ngoài, tầng một và tầng hai dài ngắn bằng nhau, chỉ có tầng ba rõ ràng là ngắn hơn một chút.
Điều này cũng giải thích tại sao tầng hai có 14 phòng nhưng tầng ba chỉ có 10 phòng.
Nói cách khác, tầng hai rộng hơn tầng ba khoảng hai phòng.
Nhưng theo trí nhớ của Chu Vinh, trên thực tế không hề có.
Vì vậy... đằng sau bức tường đó, có thể có một khoảng trống.
Mà hai người vợ chồng chủ lữ quán, chính là đang trốn ở đó.
Không kịp giải thích với Giang Thành, anh ta bước thật khẽ đi thẳng tới, khi đến trước bức tường, anh ta lặng lẽ đứng im, đưa một ngón tay đã dùng lưỡi làm ướt ra, sau đó chậm rãi mò mẫm quanh tường.
Ngay sau đó, anh ta cảm thấy sự mát lạnh đến từ những đầu ngón tay.
Anh ta phát hiện ra một khoảng trống ngay sát bức tường.
Thực ra khoảng trống tương đối gồ ghề, nhưng bởi vì bản thân bức tường tối tăm, cộng thêm ánh sáng kém, cho nên nếu không để ý thì cho dù có đứng trước mặt cũng khó có thể nhận ra.
Không ai có thể nghĩ rằng, phía sau này lại có một mật thất.
Khoảng trống tương đối lớn, sau khi yết hầu cuộn lên cuộn xuống một lát, Chu Vinh không chút do dự mà nhích đầu lại gần.
Bên trong quả thực có một cái giếng trời, một ngọn nến trắng gần như giống hệt bên ngoài cắm ở một góc mật thất, đang lờ mờ cháy lên.
Dưới ánh sáng yếu ớt, anh ta nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía sau, đeo tạp dề bẩn thỉu, đó là chủ quán.
Toàn thân anh ta run rẩy, giống như đang kích động giải thích gì đó, bởi vì góc độ nên không thể nhìn rõ người trước mặt chủ quán, chỉ có thể nhìn thấy một đôi chân.
Đôi chân đó rất nhỏ, trông không giống như chân của bà chủ.