Không về......
Anh ta đang đắm chìm trong ký ức, vô thức đốt một que diêm, ánh lửa yếu ớt như hạt nến nhảy múa, khói bay đầy không trung, mờ ảo trước mắt như một giấc mơ.
Quá khứ trong tâm trí từng chút một hiện ra.
Những khuôn mặt tàn tạ, đau đớn hay sợ hãi cứ lởn vởn trước mắt.
Những con người áo quần tả tơi bất lực quỳ trước mặt anh ta, khóc lóc khẩn cầu van xin người đàn ông trước mặt để cho họ một con đường sống.
Chu Thái Phúc rất thích cảm giác này.
Nắm quyền sinh tử trong tay, cao cao tại thượng như một vị thần, người phàm, chỉ đáng hèn mọn bò dưới chân anh ta, bất lực cầu xin.
Một giây sau, tiếng súng nổ vang, tiếng dao sắc bén đâm vào da thịt, cùng với tiếng cơ thể ngã xuống đất...
Vui tai, giống như âm thanh của thiên nhiên.
"Hừ... khụ... khụ khụ..."
Đồng tử của Chu Thái Phúc đột nhiên co lại, ho lên dữ dội.
Hình ảnh trong trí nhớ của anh ta chằng chịt vết nứt như mạng nhện, rồi đột nhiên vỡ tan. Anh ta nhìn chằm chằm điếu thuốc cháy dở trong tay, khóe mắt không tự chủ được giật giật.
Mùi hương quen thuộc lan tỏa trong khoang mũi...
Sang Ji Ji!
Không, là cỏ người chết!
Thuốc này có thêm vào cỏ người chết!!
Đây không phải là rừng nhiệt đới ở Đông Nam Á, làm sao có thể... làm sao có thể... có thứ này?
Ngay khi anh ta rơi vào tình trạng hoảng loạn tột độ, thì từ khóe mắt bỗng xẹt qua một tia sáng.
Ở vị trí sát tường.
Như bị ma xui quỷ khiến, anh ta như bị thứ gì đó dẫn đường, giơ chân lên, bước từng bước qua.
Ngồi xổm xuống, mới nhận ra đó là một mảnh giấy dán tường nhàu nát.
Giấy dán tường bị ẩm khiến một góc bị cong lên, lộ ra vật phản quang bên dưới.
Anh ta đưa tay ra, từ từ bóc lớp giấy dán tường lên.
Đằng sau... là một tấm gương lớn.
Gần cao bằng một nửa người anh ta.
Chiều rộng không rõ, nhưng tóm lại phải rộng hơn nhiều so với chiều cao.
Bởi vì bị ẩm ướt nên phía trước gương có hơi nước mờ mịt.
Chu Thái Phúc nhìn bản thân mơ hồ trong gương, vô duyên vô cớ có cảm giác xa lạ.
Trong cơn hoảng loạn, anh ta nhìn đi chỗ khác.
Ở một góc của gương, có dán vài tờ giấy giống như giấy ghi chú.
Anh ta đứng dậy, với tay giật nó xuống.
Mặt sau tờ giấy có chữ, nét chữ đẹp, nhìn qua cũng đoán được là của một nữ sinh ngoan hiền ít nói.
Đây là nhật ký của nữ sinh.
Chỉ là không rõ tại sao nó lại được giấu ở đây.
Anh ta xem qua từng tờ, dần dần, tốc độ càng lúc càng nhanh, cả khuôn mặt cũng theo đó mà thay đổi.
Khi đọc xong dòng cuối cùng của trang cuối, đôi mắt Chu Thái Phúc dừng lại ở dòng chữ phía dưới bên phải, con ngươi anh ta bất giác co giật.
"Trần Dao..."
Mặc dù Chu Thái Phúc chưa bao giờ nghe nói đến cái tên này, nhưng những điều được ghi lại trong nhật ký kết hợp với những manh mối mà anh ta nắm được cũng đủ để ghép lại phần lớn tình tiết câu chuyện.
Đáp án..... đã được mở ra một nửa.
Ngay khi anh ta kích động chuẩn bị quay người lại, thông báo cho Dư Văn rằng mình đã tìm ra manh mối để vượt qua, đột nhiên phát hiện, không biết từ lúc nào, phía sau lưng đã biến thành một vùng im lặng chết chóc.
Anh ta lập tức quay người lại.
Đập vào mắt là một vùng tối đen.
Ánh sáng từ điện thoại của Dư Văn... đã biến mất.
Anh ta tiếp tục nhìn sang vị trí trước cửa, Phùng Lan cũng đã tắt điện thoại.
Trong phòng học nhạc khổng lồ, dường như chỉ còn lại anh ta là người sống duy nhất.
Anh ta không gọi tên bất kỳ ai trong số hai người, mà dứt khoát quyết định, lập tức mai phục xuống đất, đồng thời dập tắt chiếc đèn pin thu nhỏ trong tay.
Anh ta nín thở, cũng nương náu trong bóng tối.
Nhất định đã xảy ra chuyện, trên trán lạnh lẽo, anh ta có thể chắc chắn.
Phùng Lan thì anh ta không rõ, nhưng khiến Dư Văn tắt điện thoại chỉ có thể có hai lý do.
Thứ nhất, cô ấy đã phát hiện ra bất thường gần đó, có khả năng cao là quỷ, tắt điện thoại là để ẩn mình.
Thứ hai, trong lòng anh ta đột nhiên co thắt lại, có lẽ... Dư Văn đã chết rồi.
Nhưng cho dù là điểm nào, có một điểm có thể chắc chắn, quỷ... nhất định ở quanh đây.
"Cót két—"
Tiếng ma sát đột ngột vang lên khiến da đầu anh ta tê dại.
Âm thanh cực kỳ gần, cách anh ta không quá 5 mét.
Anh ta tận lực áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, ánh mắt chậm rãi quét qua bóng tối mờ mịt chung quanh.
Không có.
Cũng không có......
Âm thanh này... rút cuộc phát ra từ đâu?
Cho đến khi--
"Cót két—"
Anh ta chợt giật nảy mình, lần này thì đã nghe rất rõ, âm thanh quỷ dị này phát ra từ... sau lưng mình!!
Nhưng sau lưng không phải là tấm gương hay sao?
Anh ta chậm rãi quay người lại một cách máy móc, như thể đang cho mình thời gian để thích ứng, trong gương, hai mắt anh ta lồi ra, sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là đã sợ hãi đến cùng cực.
Mặc dù đáng sợ, nhưng cuối cùng anh ta cũng xác nhận rằng người trong gương đúng là mình.
Ngay khi anh ta định thở phào nhẹ nhõm, thì tình cờ liếc mắt ra ngoài, phát hiện ra một bóng đen mờ ảo phía sau mình trong gương.
Vị trí của bóng đen cao hơn nhiều so với chính mình.
"Cót két—"
Bóng đen khẽ lay động một cái, lúc này Chu Thái Phúc đã nhìn rõ hoàn toàn.
Anh ta chậm rãi mở to hai mắt, con ngươi cơ hồ muốn rớt ra khỏi hốc mắt, miệng há to, nhưng lại không phát ra được âm thanh.
Đó là một thi thể.
Một thi thể bị siết cổ bằng một sợi dây, treo trên trần nhà!!
Chân của thi thể đi đôi giày ba lê màu trắng, mu bàn chân căng lên, các ngón chân hướng xuống dưới.
Một cơn gió thoảng qua không trung trong không gian im lặng và hạn chế, thổi thi thể khẽ rung lên, sợi dây treo thi thể phát ra âm thanh ma sát quen thuộc.
"Cót két—"
Sau âm thanh đó, toàn bộ phòng học nhạc lại chìm vào im lặng.
...........
Trời đã sẩm tối.
Trong khuôn viên không có nhiều đèn đường, cách rất xa mới có một cái, ánh sáng của mỗi ngọn đèn chỉ có thể tỏa ra một khu vực nhỏ xung quanh.
Dưới ánh đèn đường, hai bóng người đang đi cạnh nhau.
"Bác sĩ." Tên mập ngập ngừng nói, vẻ mặt bối rối: "Những lời của Lý Nghiên Vy có thể tin được không?"
Giang Thành không chút do dự đáp: "Không thể."
Tên mập sửng sốt, ánh mắt nhìn Giang Thành cũng trở nên kỳ lạ.
Anh ta vốn còn tưởng rằng Giang Thành sẽ nói chỉ có thể tin một phần, nhưng không ngờ Giang Thành lại bác bỏ toàn bộ như vậy.
"Xin mời anh biểu diễn." Tên mập thành khẩn nói.
Giang Thành vừa đi nhanh, vừa duỗi bốn ngón tay ra, lắc qua lắc lại nói: "Bốn điểm."
“Chờ một chút!” Tên mập vội vàng kêu dừng, sau đó lục tung trong túi, cuối cùng tìm được một quyển vở cùng một cây bút, rút nắp bút, mở vở ra, sau khi xong xuôi mới nói với Giang Thành: “Anh nói đi, bác sĩ.”
Giang Thành liếc nhìn tên mập đang chuẩn bị ghi chép, rồi "chậc" một tiếng.
“Đầu tiên—" Giang Thành kéo dài giọng nói ra, tên mập thật sự cảm thấy điệu bộ của hắn giống như giáo viên trong lớp công khai khi mình còn học tiểu học: “10 năm trước, Lý Nghiên Vy chỉ là một sinh viên, muốn chuyển lớp là chuyển lớp hay sao, tự mình chuyển đã đành, còn giúp cả Trần Dao chuyển, cô ta nghĩ mình là ai? Trường học là của nhà cô ta mở chắc?"
"Thứ hai, giá trị của buổi lễ kỷ niệm không nói cũng hiểu, có phải là múa đơn, có thể thêm bạn múa không, loại chuyện này một tân sinh mới nhập học vài tháng như Trần Dao có thể quyết định được hay sao?"
Tên mập vừa nghe vừa ghi chép trong vở, có chỗ nghe không hiểu cũng không ngắt lời Giang Thành, mà đánh dấu bên cạnh, chuẩn bị sau giờ học sẽ hỏi lại sau.