Lời này vừa nói ra, ngay cả Chu Vinh một người trước giờ luôn thể hiện hình ảnh tích cực đáng tin cậy cũng không khỏi giật mình, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Anh Doãn… vẫn hài hước như vậy. "
Giang Thành nhéo eo, nói oang oang: "Tôi không thể nào hiểu được tại sao trưởng thôn Tiền lại dám giao phó một chuyện bí mật như vậy cho một người nơi khác làm, ông ấy không sợ xảy ra chuyện hay sao?"
Lời nói của hắn đã mở ra những mạch suy nghĩ mới cho mọi người.
Chủ đề thảo luận của mọi người trước đó đều tập trung vào thân phận của Triệu Hương Muội, nhưng Doãn Chí Bình này lại có cách tiếp cận khác, nghi ngờ mối quan hệ giữa trưởng thôn Tiền và Triệu Hương Muội.
Căn phòng đột nhiên trở nên im lặng.
Quả vậy, buôn bán phụ nữ là trọng tội sẽ bị xử bắn, làm sao bọn họ có thể tin tưởng một người nơi khác?
Lý Lộ nhẫn nhịn cơn đau ở chân, mở miệng nói: "Có khi nào… chồng của Triệu Hương Muội này chính là người của thôn Tiểu Thạch Giản không? Cho nên cô ta cũng được xem như là một nửa người của thôn này."
"Cũng có khả năng." Chu Vinh suy nghĩ xong lên tiếng.
Có thể đứng ở đây đều không phải là người mới, bọn họ đã cảm nhận được độ khó của nhiệm vụ lần này khác với những lần trước. Một ngày một đêm đã qua rồi, ngoại trừ việc bị mất đi một mạng người, thì cốt truyện không hề có tiến triển mang tính thực chất nào.
Không thể cứ tiếp tục như vậy....
Nheo mắt liếc ra cửa sổ một cái, Giang Thành quay đầu lại nói: "Bây giờ trời còn chưa tối, tôi nghĩ chúng ta chia thành hai nhóm, một nhóm ở lại đây chờ người đưa cơm tới, nhóm còn lại vào trong thôn lượn lờ xem sao."
"Có nguy hiểm quá không?" Tưởng Trung Nghĩa nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói.
Anh ta lo lắng cũng không phải là vô lý, bầu trời trên núi không như bên ngoài, nói tối là tối, nếu như không về kịp trước khi trời tối, thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Bùi Càn gật gù, như thể đã cân nhắc kỹ lưỡng: “Vậy thì làm phiền cậu Doãn rồi.” Ông ta ngẩng đầu lên, rất quan tâm nhìn Giang Thành: “Ở đây mọi người không cần lo lắng, tôi sẽ ở lại xoay chuyển bọn họ."
“Chẹp.” Giang Thành hết sức thích thú đánh giá Bùi Càn từ trên xuống dưới, cái lão già ra vẻ đạo mạo này có thể so sánh với Chân Kiến Nhân trong lần trước, thậm chí bề ngoài còn hơn thế.
"Vậy thì ông Bùi phải hết sức cẩn thận." Giang Thành cũng đáp lại ông ta bằng ánh mắt lo lắng tương tự.
Sau khi xác định được phương hướng hành động, sau đây là chia nhóm.
Lý Lộ bị thương ở chân nên chỉ có thể ở lại, Vu Mạn có vẻ cũng không mấy lạc quan với kế hoạch đi vòng quanh làng, nên thẳng thừng nói muốn ở lại.
Tính cả Bùi Càn, đã có ba người ở lại.
"Tôi sẽ ra ngoài." Chu Vinh trước tiên gật đầu với Giang Thành, sau đó tuyên bố.
Nằm ngoài dự đoán của mọi người, Trần Hiểu Manh cũng chọn đi dạo trong thôn.
Như vậy, quyết định ở lại và ra ngoài, mỗi bên đều có ba người.
Trong số những người còn thở, chỉ có Tưởng Trung Nghĩa là vẫn chưa nói gì.
Theo lẽ thông thường, người ra ngoài tìm manh mối phải nhiều hơn người ở lại trông nhà, Tưởng Trung Nghĩa mặc dù cũng muốn ở lại, nhưng vì thấp cổ bé họng, cuối cùng vẫn khôn ngoan ngậm miệng lại.
"Tôi... tôi cũng sẽ đi cùng mọi người..."
Tưởng Trung Nghĩa vẻ mặt khổ sở, từ biểu cảm có thể thấy anh ta cực kì không muốn.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của anh ta...
"Không cần anh."
Giang Thành nói xong cũng không thèm nhìn anh ta lấy một cái, cùng hai người Trần Hiểu Manh và Chu Vinh rời đi.
Tưởng Trung Nghĩa kích động tột độ, nhưng lại không tiện biểu hiện quá rõ ràng, mặt nhịn đến đỏ bừng.
Điều duy nhất khiến anh ta khó chịu chính là, ánh mắt của Trần Hiểu Manh khi cô ta đi ngang qua, ánh mắt lạnh lùng lại quái dị, như thể... đang nhìn một thi thể vậy.
Bản thân Tưởng Trung Nghĩa cũng bị suy nghĩ của chính mình làm cho sợ hãi, vội vàng lắc đầu, khi ngẩng đầu lên lần nữa, mấy người đã đi xa.
Hoàng hôn buông xiên trên đỉnh núi, bước đi chậm rãi trên con đường trong thôn, xa xa thỉnh thoảng lại có khói bếp bay lên.
Xem ra ngay cả khi có chuyện như vậy xảy ra, thì vẫn có người lựa chọn ở lại đây.
Đây chính là cái gọi là quê hương khó bỏ.
Những phiến đá xanh dưới chân, như ngăn ra thành hai thế giới, một bên là cửa nhà đóng kín, hoặc là khung cửa vỡ nát, đã bị bỏ hoang.
Một bên còn lại tuy đã đổ nát, nhưng vẫn còn vài luống rau, chứng tỏ còn có người ở.
Nghèo đói là âm điệu chính ở đây, thiếu hụt lớn lực lượng lao động, đối với một thôn làng phụ thuộc vào đánh cá và săn bắn để sinh tồn, thì chắc chắn là một tai hoạ ngập đầu.
Địa hình vùng núi hiểm trở, nên cũng không thích hợp cho việc trồng trọt lương thực trên quy mô lớn.
Trần Hiểu Manh như nhìn ra được suy nghĩ của Giang Thành, vừa nhìn mấy luống rau, vừa cười lạnh nói: "Cho dù thôn dân có thể tự nuôi sống mình bằng cách khai hoang ruộng đất, Triệu Hương Muội liệu có buông tha cho bọn họ không?"
Nguyên nhân là vì Triệu Hương Muội chính là kiếp nạn mà thôn dân này không thể tránh khỏi.
Tiếng bước chân của mấy người vang lên, giống như đang đi dạo không mục đích, Giang Thành nhìn trái nhìn phải, Chu Vinh vốn muốn tìm cơ hội ở một mình với Giang Thành, nhưng không ngờ Trần Hiểu Manh lại đi theo.
"Ai?" Chu Vinh cảnh giác hỏi.
Nhìn theo tầm mắt của Chu Vinh, có một cái đầu nhỏ xuất hiện sau hàng rào trong sân cách đó không xa.
Đó là một cô bé, khoảng 6 7 tuổi, mặc một bộ quần áo vải thô màu xanh nhạt, đôi mắt to tròn ngây thơ đang tò mò nhìn bọn họ.
Chắc là cô bé cho rằng mình nấp rất kĩ, sẽ không bị phát hiện, nên sau khi bị Chu Vinh tìm ra, trông rất hoảng sợ.
Cô bé nhảy xuống hàng rào nửa bước, quay người định chạy về nhà.
Nhưng đột nhiên, cô bé dừng lại, nhìn chằm chằm Giang Thành.
Giang Thành mỉm cười nhìn cô bé, duỗi lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay cầm một chiếc màn thầu nhàu nát.
Cổ họng cô bé không khỏi cuộn lên cuộn xuống.
Việc tiếp theo đơn giản hơn nhiều, Giang Thành đã thành công dụ được cô bé ra ngoài bằng chiếc màn thầu, mấy người chọn một chỗ mát mẻ để ngồi xuống.
"Cháu tên là gì?" Trần Hiểu Manh nghiêng đầu hỏi.
"Hồng Hồng."
Cô bé ngấu nghiến ăn chiếc màn thầu, màn thầu không quá nhỏ, nhưng mới chỉ mấy miếng cô bé đã ăn hết hơn phân nửa, cuối cùng thì có chút nghẹn không nuốt được xuống.
Ở khoảng cách càng gần, mọi người đều phát hiện cô bé còn gầy hơn vẻ bề ngoài, nước da cũng vàng vọt, không khỏe mạnh.
"Cháu sống ở trong viện kia à?"
“Vâng.” Cô bé gật đầu, đồng thời thè cái lưỡi nhỏ nhắn của mình ra, rất chăm chú liếm vụn màn thầu trong tay.
Cái viện mà cô ta nhắc đến chính là căn nhà có ruộng rau trước cửa kia.
“Trong nhà cháu có những ai?” Chu Vinh xen vào hỏi.
Cô bé liếm môi, cảm thấy vẫn chưa đủ đã, mới tiếp xúc có một chút, cũng khiến cô bé trở nên táo bạo hơn.
Cô liếc nhìn Giang Thành cũng đang cắn một chiếc màn thầu, nuốt nước bọt, đưa tay ra nói: "Đưa màn thầu trong tay chú đây, cháu sẽ nói cho chú biết."
Sau khi nhận được nửa chiếc màn thầu Giang Thành đưa cho, ánh mắt cô bé sáng lên vui sướng, không ngừng nuốt nước bọt, nhưng như nghĩ ra điều gì đó, lại kìm lại.
Cuối cùng, cẩn thận nhét nửa chiếc màn thầu kia vào trong túi áo.
“Nhà cháu không còn ai nữa.” Cô bé cúi đầu xuống: “Chỉ còn lại một mình Hồng Hồng thôi.”
Khi nói cô bé nhìn chằm chằm vào ngón chân của mình, trông có vẻ rất đáng thương, nhưng đôi mắt to tròn của cô bé lại thỉnh thoảng xoay tròn trong khoang mắt. Ngay khi cô bé cảm thấy kỹ năng diễn xuất của mình đã đủ để thoát khỏi mấy người, thì sau gáy thắt lại, hai chân rời khỏi mặt đất.
Giang Thành nhấc cô bé lên không trung như tóm một con gà nhỏ.
Sau đó, hắn đưa tay lấy lại một nửa chiếc màn thầu từ trong túi áo của cô bé, nhét lại vào trong túi của mình.
"Vậy thì chú sẽ không chiều cháu nữa đâu." Giang Thành nói: "Chú đâu phải bố cháu."