“Nếu như quỷ đã đi rồi, chúng ta cũng mau tranh thủ thời gian.” Chu Vinh quét qua bốn xung quanh một cái, trong khung cảnh mờ mịt, lòng anh ta tràn đầy bất an: “Mọi người tản ra tìm kiếm, tôi đi vào phòng bếp.”
“Tôi ở gần đây, phòng trường hợp quỷ đột ngột quay lại.” Bùi Càn nói ngay.
Nói xong, hai người cùng nhau nhìn về phía Giang Thành, hiện tại chỉ còn lại tầng hai chưa có người tìm kiếm.
Hiển nhiên, là bọn họ chuẩn bị để lại địa điểm xa lạ này cho hắn.
"Kích thích!" Giang Thành bỗng nhiên kích động.
Chu Vinh vốn đang căng thẳng cực độ lại bị tiếng hét đột ngột của Giang Thành dọa sợ đến sắp bay mất hồn phách, Bùi Càn càng thảm hơn, bởi vì tuổi tác, nên đột nhiên cảm thấy thân dưới ướt át.
"Vậy... vậy làm phiền anh Doãn rồi."
Sắc mặt tái nhợt, nói xong Chu Vinh cũng không ở lại nữa mà đi thẳng đến cửa phòng bếp, quỷ vừa đi ra từ cửa này, tiếng thái rau cách đây không lâu cũng vậy.
Bùi Càn bây giờ thực sự sợ Giang Thành từ tận đáy lòng, người này... hình như đầu óc có vấn đề, vì để không bị Giang Thành liên lụy, Bùi Càn cũng chọn cách tránh xa hắn, đi tìm kiếm ở một phương hướng khác.
Còn Giang Thành thì lang thang đến gần cầu thang, hắn không lập tức đi lên tầng ngay, mà suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống, áp tai vào bức tường gần cầu thang.
Bởi vì vấn đề tầm nhìn, Bùi Càn tạm thời không thể nhìn thấy hắn, tưởng rằng hắn đã lên tầng.
Có một lớp bụi mỏng trên mặt đất bên trong tòa nhà.
Ánh mắt Giang Thành chậm rãi quét qua bậc thang, có mấy chỗ bụi như đã bị quét sạch.
Hắn hơi nheo mắt lại, sau đó bước lên mấy bước, có điều động tác trông như hiên ngang, trên thực tế âm thanh phát ra nhỏ đến mức không thể nghe được.
Chọn một vị trí có tầm nhìn tốt hơn, ngồi xổm người xuống, ở đây... hắn phát hiện ra vài chỗ dấu giày.
Các dấu giày lộn xộn, lại không rõ ràng, trông giống như có ai đó đã hoảng loạn chạy xung quanh để lại.
Kết hợp với những gì Bùi Càn nói, đây chắc là của Tưởng Trung Nghĩa để lại trước khi chết.
Hắn cẩn thận phân biệt dấu giày ở các chỗ, rất nhanh phán đoán đây không phải dấu giày của một người mà là của hai người, hơn nữa xét theo kích thước thì chắc chắn là hai người đàn ông trưởng thành.
Hắn lập tức nghĩ ngay đến Bôn Phú, người đã mất tích vào đêm đầu tiên.
Xem ra anh ta cũng có khả năng cao đã từng đến đây, hơn nữa còn bị quỷ tấn công ở đây.
Ngay lúc Giang Thành đứng dậy, chuẩn bị đổi một vị trí khác, cẩn thận nhìn mấy dấu giày còn sót lại, khóe mắt hắn chợt lóe lên, chân đang chuẩn bị đặt xuống chợt khựng lại.
Ở ngay nơi sắp đặt chân xuống, hắn lại phát hiện ra một dấu giày khác.
Kích thước của dấu giày này rõ ràng là khác với hai chỗ trước, cỡ nhỏ hơn một chút, chiều rộng cũng hẹp hơn, giống như là do một người phụ nữ để lại.
Nghĩ đến đây, hắn lập tức nhìn xuống chân mình.
Bên cạnh chỗ mình đang đứng một chút, cũng có dấu vết bụi bị quệt đi.
Giống như... đã từng có một người phụ nữ chọn đứng cùng tư thế với động tác giống như Giang Thành, quan sát dấu giày trên cầu thang.
Lần đầu tiên, trong mắt Giang Thành hiện lên một cảm xúc khác.
Hắn nhìn lên góc cầu thang tối tăm, rồi từ từ lùi lại với động tác cực kỳ chậm rãi.
Ngay khoảnh khắc hắn quay người lại, chợt phát hiện một khuôn mặt xuất hiện sau cửa bếp.
Là Chu Vinh.
Nhưng lúc này, trông mặt anh ta có vẻ nhợt nhạt hơn.
Bùi Càn sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng cũng đã quay lại.
Giang Thành giả vờ như mình đã tìm kiếm trên tầng xong, đi xuống cầu thang như không tìm thấy gì.
"Thế nào rồi?" Bùi Càn nhìn Giang Thành, nhỏ giọng hỏi.
Giang Thành lắc đầu, giả vờ trầm ngâm.
Bùi Càn liếm liếm môi, liếc nhanh lên cầu thang, sau đó nói với giọng điệu kỳ quái: "Sao tôi không nghe thấy tiếng bước chân đi lên tầng? Anh Doãn không phải là sợ nên không đi tìm kiếm đấy chứ."
Giang Thành nghe vậy thì lập tức nhường bước lên tầng, ánh mắt ủy khuất nhìn Bùi Càn nói: "Không tin thì ông lên tìm xem."
Bùi Càn liếc nhìn góc tối cuối cầu thang, cổ họng không khỏi cuộn lên, sau đó mở miệng ra, nhưng cũng không nói gì nữa.
"Tôi nghĩ... tôi nghĩ hai người có thể đi vào nhìn xem." Giọng nói của Chu Vinh có hơi kì lạ, giống như đang cố gắng kìm nén, như thể nếu không nén lại thì sẽ phun ra ngay lập tức.
Cùng lúc đó, từ trong bếp thoang thoảng bay ra mùi máu tanh.
Sắc mặt của Bùi Càn trong nháy mắt trở nên khó coi, hiển nhiên là ông ta đã liên tưởng đến thứ gì.
Nhưng cuối cùng vẫn nhấc chân lên, cùng Giang Thành đi đến.
Chu Vinh lùi lại nhường đường ở cửa cho hai người.
Bùi Càn đi vào trước, Giang Thành theo phía sau.
Vừa vào cửa, mùi máu tanh nồng nặc ập vào mặt, lại còn trộn lẫn với mùi thịt hôi thối, Bùi Càn không nhịn được, suýt nữa đã nôn ra ngoài.
Trên mặt đất là một bếp lò lớn tối tăm, toàn bộ phần thân được xây bằng gạch đá, phần cạnh nền đá vôi phủ một lớp bùn vàng dày đặc.
Có vài chiếc bát sứ trắng xanh dùng để đựng bộ đồ ăn, rải rác đây đó, hầu hết đều bị mất góc.
Ngoài ra còn có một cái chậu lớn được che bằng ván gỗ.
Vết máu trên bếp lò tối đen trông giống như cảnh bị phân xác trong phim.
Không phải là giống, mà ở đây chính là!
Chu Vinh hiển nhiên đã xem qua thứ bên trong chậu, cho nên lần này khi nhấc tấm gỗ che chậu lên lên, anh ta chỉ hít một hơi thật sâu, nhưng sắc mặt của Bùi Càn lập tức tái nhợt.
Bên trong cái chậu... là những miếng thịt vụn bị lột ra, một số có màu sắc kỳ lạ hẳn là những thứ như nội tạng.
Điều đáng sợ hơn nữa là bọn họ nhìn thấy một.... ngón tay bị chém một nhát, xương bị vụn ra, nhưng vẫn còn dính một ít thịt.
Dạ dày như sóng biển cuộn trào, Bùi Càn có thân thể yếu nhất, cuối cùng đã nôn ra ngoài.
Giang Thành ngay lập tức nhảy ra chỗ khác.
Phản ứng của Chu Vinh chậm một bước, lúc anh ta muốn tránh ra thì đã muộn, có vết nôn đã bắn tung tóe vào giày, anh ta liền vội vàng lùi lại.
Trên sàn đá trải đầy vết máu.
Vết máu tuy chưa khô nhưng đã trở nên dính dớp đặc lại, khi chân dẫm lên phát ra tiếng "lạch bạch lạch bạch", khiến người ta sởn tóc gáy, đồng thời còn để lại một dấu giày mờ nhạt.
"Hử?" Giang Thành đột nhiên lên tiếng.
Chu Vinh lập tức nhìn về phía Giang Thành, nhưng anh ta còn chưa kịp nói gì, đối phương đã hạ giọng, cảnh giác hỏi: "Vừa rồi hai người không nghe thấy tiếng gì à?"
"Tiếng... tiếng gì?"
"Hình như là ở trên tầng" Giang Thành vội vàng quay người đi về phía cửa, nói rất nhanh: "Hai người ở lại đây, tôi đi xem xem."
"Tôi đi cùng anh." Chu Vinh đi theo.
Đột nhiên, cánh tay của anh ta bị kéo lại, thân hình đột ngột dừng lại.
"Anh Chu." Sắc mặt Bùi Càn rất khó coi, nhưng vẫn nắm chặt lấy cánh tay Chu Vinh, thấp giọng nói: "Để cậu ấy đi một mình là được rồi, chúng ta... tìm manh mối trước, quỷ chắc là sắp quay lại rồi."
Chỉ chậm có vài giây, Giang Thành đã rời khỏi phòng bếp, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Chu Vinh chậm rãi quay đầu lại, nhìn vẻ mặt bi thương của Bùi Càn, mấy giây sau đột nhiên mỉm cười: “Được.”
"Tôi đã tìm được manh mối rồi." Chu Vinh vừa đi lùi vừa nói, tư thế bước đi của anh ta khá quái dị, hơn nữa lực cũng mạnh hơn rất nhiều, Bùi Càn yếu ớt gần như là bị anh ta dẫn đi.