Nhưng theo thói quen, cô ta vẫn nhìn chằm chằm vào mắt đối phương, cố gắng làm ra vẻ dữ tợn: “Nếu như để tôi phát hiện ra anh gạt tôi, thì anh biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy!”
"Gạt cô tôi sẽ trở thành cô nhi!" Giang Thành giơ tay phải lên, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Đã vất vả lâu như vậy, Trần Hiểu Manh cũng mệt rồi, cô ta cầm sợi dây trong tay, chỉ vào Giang Thành nói: "Anh, cút khỏi giường cho tôi."
"Xì!!!" Khóe miệng Giang Thành khẽ co giật, lộ ra bộ dạng cực kỳ đáng thương không chút cam tâm, nhưng cuối cùng đành phải khuất phục trước quyền uy của đối phương.
Hắn chậm rãi rời khỏi giường.
"Anh bày ra bộ dạng này làm gì?" Trần Hiểu Manh nhìn thấy bản mặt hắn là thấy phiền, trong lòng lúc đó hơi tức giận: "Tôi có làm gì anh đâu!"
Giang Thành ngẩng đầu suy nghĩ mấy giây, sau đó dùng ánh mắt không thể diễn tả được nhìn Trần Hiểu Manh, một lúc sau mới ưỡn ẹo thân thể nói: "Thực ra tôi mềm yếu hơn nhiều so với cô tưởng tượng đấy."
Trần Hiểu Manh: "... Anh muốn nhất định cút ra ngoài thì mới thấy vui phải không?"
"Tôi không biết đâu." Như lấy lại dũng khí, Giang Thành lầm bầm nói: "Ở đây chỉ có một chiếc giường, dựa vào đâu mà chỉ có cô mới được ngủ? Tôi cũng muốn ngủ trên giường."
"Cơ thể tôi rất mỏng manh, nếu ngủ dưới đất quá lạnh, những chị em yêu quý tôi sẽ không buông tha cho cô đâu, cô hãy suy nghĩ cho kỹ!" Hắn uy hiếp nói.
"Tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi." Trần Hiểu Manh xoay người, chỉ về phía cửa, rất dứt khoát nói: "Bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn, một là im lặng nằm dưới đất ngủ, hai là lập tức cút ra ngoài cho tôi!"
"Nếu như cô để cho tôi ngủ trên giường, tôi có thể tiết lộ cho cô một ít tin tức." Giang Thành khéo léo thay đổi giọng điệu, nhướng mày ám chỉ nói: "Về nhiệm vụ lần này."
Nghe vậy, sắc mặt Trần Hiểu Manh lập tức trở nên vi diệu, cô ta nhìn Giang Thành từ trên xuống dưới, vài giây sau mới gật đầu: "Được, nhưng tôi cảnh cáo anh, đừng cố ý gạt tôi."
Giang Thành như con chó săn sáp đến trước mặt Trần Hiểu Manh, sau khi nhận ra ánh mắt của đối phương không thân thiện, lại lý trí giữ khoảng cách.
“Tôi cảm thấy Lý Lộ có gì đó không ổn.” Hắn hạ giọng.
Trần Hiểu Manh liếc hắn một cái, rất hiển nhiên là muốn hắn nói tiếp.
"Lý Lộ nói rằng cô ta chỉ là một bà nội trợ bình thường, có một người chồng công chức đi sớm về muộn, và một cô con gái 3 tuổi, cuộc sống tầm thường và vụn vặt, điều này cũng giống với tính cách mà cô ta thể hiện ra." Giang Thành nói thêm: "Trong các cuộc thảo luận trước đây của chúng ta, cô ta chưa bao giờ chủ động bày tỏ ý kiến của mình, mà thể hiện ra kiểu tính cách phụ thuộc nhiều hơn, cũng chính là kiểu quan một cũng ừ, quan tư cũng gật."
“Tuy nhiên, khi đối mặt với câu hỏi ngày mai có đến thôn Tiểu Thạch Giản hay không, cô ta lại hành động khác thường, vô cùng tích cực, thậm chí có thể nói là cứng rắn.” Giang Thành liếc về phía cửa một cái, rồi nói tiếp: “Điều này không phù hợp với hình tượng tính cách của cô ta, cô ta nên ủng hộ phe bảo thủ của Bùi Càn chứ không phải Chu Vinh."
Trần Hiểu Manh gật đầu, vẻ mặt càng trở nên thận trọng hơn: "Cho nên... anh nghi ngờ cô ta đã nắm được manh mối nào đó, mới đưa ra quyết định như vậy."
"Ờ-huh."
Khi Trần Hiểu Manh nhìn lại chỗ Giang Thành đã đứng trước đó, thì không thấy hắn đâu nữa, mà trong chiếc chăn trên giường thì lại đang nhô lên một hình người.
“Chúng ta tranh thủ thời gian ngủ đi.” Giang Thành từ trong chăn thò đầu ra, vô cùng nhiệt tình nói với Trần Hiểu Manh: “Ngủ muộn không tốt cho da đâu.”
Trần Hiểu Manh đi tới, cố nén không kéo Giang Thành ra khỏi chăn ấm, trầm giọng hỏi: "Anh cho rằng đồ vật đang trên người cô ta?"
“Cái này thì tôi không rõ, tôi chỉ thấy kỳ quái thôi.” Giang Thành di chuyển trái phải dưới chăn, giống như đang làm gì đó.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh ngạc của Trần Hiểu Manh, vươn tay, lấy cái quần vừa cởi từ trong chăn ra, đặt ngay ngắn trên chiếc ghế bên cạnh giường.
Sau đó hắn quay đầu nhìn Trần Hiểu Manh, trong mắt tràn đầy chờ mong.
Trần Hiểu Manh sắc mặt lạnh lùng giơ chân lên.
Trước khi bị đá vào người, Giang Thành rất tự giác lăn đến bên kia giường, Trần Hiểu Manh chỉ nằm xuống mà không hề cởi quần áo, ở ngay vị trí vừa rồi của Giang Thành.
Ngọn lửa của ngọn đèn dầu dần dần mờ đi.
Trong lúc Trần Hiểu Manh nửa mê nửa tỉnh, cô ta phát hiện người bên cạnh mình đột nhiên động đậy, động tác kịch liệt đến mức cả giường rung chuyển.
Cô ta lập tức ngồi dậy, nhìn chằm chằm Giang Thành ở bên kia giường, hỏi: "Anh đang làm gì vậy?!"
“Không có gì.” Giang Thành vùi đầu vào trong chăn, giọng nói nghèn nghẹt: “Tôi vừa gặp ác mộng, đáng sợ quá.”
Gặp ác mộng trong ác mộng, không biết liệu có bị cuốn vào ác mộng sâu hơn không, giống như trong bộ phim khoa học viễn tưởng Kẻ trộm giấc mơ.
Trần Hiểu Manh vô thức nghĩ đến, đột nhiên cảm thấy ý tưởng này thật là khủng khiếp.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, những chuyện này đều là Giang Thành trải qua, cho nên không khỏi có chút mong đợi.
Cô ta từ từ nhắm mắt lại, không ngờ——
"Lạch cạch—"
“Cọt kẹt—, cọt kẹt—”
"Lạch cạch—"
“Cọt kẹt—, cọt kẹt—”
Giang Thành co giật dữ dội như bị động kinh, khiến Trần Hiểu Manh ở bên cạnh giật mình sợ hãi, mặc dù còn chưa đi đến địa điểm chính là thôn Tiêu Thạch Giản, nhưng nhiệm vụ đã sớm vô thức bắt đầu.
Không hề nghi ngờ... Giang Thành là người đầu tiên cảm nhận được dị thường.
Trong phút chốc, Trần Hiểu Manh xoay người rời khỏi giường, động tác nhanh nhẹn và chính xác, như thể đã diễn tập.
Dưới tình huống như vậy, ứng phó nguy cơ của tân thủ và cựu thủ là hoàn toàn khác nhau. Sau khi rời khỏi giường, Trần Hiểu Manh lập tức đến gần cửa, trong quá trình đó, cô ta mím chặt môi không nói lời nào.
Phản ứng đầu tiên là ý tưởng vừa rồi đã được chứng thực, ít nhất trong nhiệm vụ ác mộng này, nếu như ngủ quên và gặp ác mộng thì sẽ vô cùng nguy hiểm.
Giống như Giang Thành hiện tại.
Cả người hắn co ro dưới chăn, cơ thể thỉnh thoảng phồng lên rồi nặng nề ngã xuống, giống như một con cá rời khỏi nước, đang giãy đành đạch một cách tuyệt vọng.
Tấm ván giường vốn đã cũ kĩ phát ra những âm thanh “cọt kẹt cọt kẹt” chói tai theo chuyển động của hắn.
Cô ta nghi ngờ nó sẽ sụp đổ trong một giây nữa.
Khoảng một phút hoặc ngắn hơn, ngay lúc Trần Hiểu Manh căng thẳng muốn bỏ chạy, Giang Thành đang run rẩy kịch liệt trên giường đột nhiên ngừng cử động.
Cả căn phòng lập tức trở nên im bặt.
Ngọn lửa đang yếu ớt cháy, trong không khí có thể nhìn thấy bụi bặm do hành động của Giang Thành gây ra.
"Phù--"
Trên giường vang lên tiếng thở dài của Giang Thành, đưa tay gãi gãi tóc, sau đó trở người với vẻ mặt rất bình thản, như thể đó chỉ là một bài tập đơn giản, hoặc... một trò chơi.
Đồng tử Trần Hiểu Manh đột nhiên co rút lại, như thể nhận ra mình lại bị Giang Thành lừa gạt, cơn tức giận trong lòng không thể kìm nén được nữa, cô ta tiến lên vài bước, đá vào thân ảnh trong chăn.
Cú đá này mạnh đến mức khiến Giang Thành ngã xuống đất, phát ra tiếng "bụp".
Sau đó... thì không còn sau đó nữa, đêm nay Giang Thành quấn chăn ngủ dưới đất, không có gối, nên đành dùng tạm cái quần gối đầu.