Sắc mặt nam nhân mặc vest đã rất tệ, nhưng anh ta vẫn nén lửa giận trong lòng, không có ý tốt nói: "Làm sao để chứng minh?"
Nữ nhân tóc đuôi ngựa ăn miếng trả miếng đáp: "Đây là vấn đề mà anh phải suy nghĩ."
Việc tập hợp tại trung tâm sửa chữa thiết bị đã được sắp xếp từ trước đó.
Nơi này là một trong những địa điểm được NPC nhấn mạnh, chắc chắn phải có một số manh mối ẩn giấu ở đây.
Tương ứng với nó, cũng có những rủi ro tiềm ẩn chưa biết.
Nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai rõ ràng là không muốn mạo hiểm, cho nên mới lựa chọn xuất hiện sau khi mọi người đã đi ra ngoài.
Ngay cả Chu Thái Phúc cũng đã phản ứng được về điểm này.
Sắc mặt mọi người nhìn hai người nam nhân mặc vest dần trầm xuống.
"Tôi có cách." Lúc này Giang Thành từ phía sau nữ nhân tóc đuôi ngựa nhảy ra.
"Chúng ta đều biết, quỷ trong nhiệm vụ là những tồn tại không thể giải quyết được, bọn chúng đáng sợ, quỷ dị và khát máu... đại diện cho sự tổng hợp của tất cả những cảm xúc tiêu cực cực độ."
Hắn vừa nói vừa tiến lại gần chỗ nam nhân mặc vest và mũ lưỡi trai đang đứng.
Cái nhìn thận trọng đó khiến cho hàm răng của mũ lưỡi trai ngứa ngáy tức giận.
"Cậu muốn nói cái gì?"
Anh ta không nhịn được hỏi.
Giang Thành liếm liếm môi: "Ý của tôi là, sự khác biệt lớn nhất giữa quỷ và người chính là, quỷ dựa vào bản năng thúc đẩy, nó không có tình cảm, không cách nào khống chế được chính mình."
"Nhưng người thì khác, người có nhân cách đạo đức cao có thể kiểm soát cảm xúc của mình một cách hợp lý bất kể khi nào, ở đâu và gặp phải tình huống nào."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn nam nhân mặc vest bằng ánh mắt ngưỡng mộ và nói: "Tôi tin rằng thần bảo vệ anh nhất định có thể làm được điều này."
Lời khen đột ngột khiến nam nhân mặc vest càng thêm hoang mang về mục đích của Giang Thành.
Anh ta cau mày, nhìn chằm chằm Giang Thành trước mặt, nghi hoặc nói: "Cho nên..."
Lời còn chưa dứt.
Chỉ thấy Giang Thành giơ tay phải lên, sau đó một cái tát giáng xuống nam nhân mặc vest trước mặt.
"Bốp!"
Trong nháy mắt, anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Cho đến khi nửa mặt bên trái nóng bừng và sưng tấy, anh ta vẫn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Anh ta bị ăn một cái tát...
Giang Thành dám tát mình!!
Nhưng rất nhanh anh ta biết mình đã sai.
Không phải một cái.
Má phải cũng đã được đãi ngộ giống như má trái.
Hai gò má sưng lên đối xứng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Anh ta sờ lên khuôn mặt kiêu ngạo của mình, ngón tay không ngừng run rẩy, sau đó muốn điên cuồng vồ về phía trước.
Anh ta tức giận rống to: "Tao giết chết mày!!"
Giang Thành thấy không ổn liền quay người bỏ chạy.
Têm mập khum tay thành hình chiếc loa, hét lên với mấy người còn lại đang sững sờ: "Mọi người mau chạy đi, anh mặc vest này là quỷ!"
Anh ta dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục hét lên: "Anh ta không thể khống chế được chính mình!"
Cho đến khi mũ lưỡi trai giữ chặt nam nhân mặc vest đang nổi giận lại thì tình trạng hỗn loạn này mới kết thúc.
Mũ lưỡi trai nói điều gì đó vào tai nam nhân mặc vest, cơn giận của người sau cũng dần dần nguôi ngoai.
Sau khi cho Giang Thành một cái nhìn mày cứ đợi đấy, anh ta không thèm để ý đến hắn nữa.
Tiếp theo, mũ lưỡi trao thay nam nhân mặc vest, giải thích cho mọi người lý do tại sao đến muộn.
Bởi vì khi bọn họ đến tòa nhà dạy học tìm manh mối, đã gặp chủ nhiệm giáo vụ.
Chủ nhiệm trò chuyện với bọn họ một lúc, cuối cùng thông báo bọn họ mang theo thiết bị.
Một lúc nữa đến phòng lớn học nhạc ở tầng 4 tòa C.
Hôm nay có một buổi diễn tập ở đó.
“Có thời gian cụ thể không?” Nữ tóc đuôi ngựa hỏi.
Mũ lưỡi trai liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Không có, cô ấy bảo chúng tôi sau khi tìm được mọi người thì đến thẳng đó."
Cứ như vậy, nhóm người đến cơm trưa cũng không ăn, dưới sự dẫn đường của mũ lưỡi trai, tiến đến tòa C.
Trên đường đi, mọi người trao đổi với nhau thông tin có được.
Nhưng đúng như Giang Thành nói, chẳng có tin tức gì đáng giá cả.
Thay vì nói là trao đổi thông tin, thì nó giống như đang chia sẻ kinh nghiệm từ ác mộng hơn.
"Bác sĩ." Tên mập tiến lại gần Giang Thành, nhỏ giọng nói: "Anh thấy có giống như khi đi học, giáo viên bắt học tiết phân tích không?"
Anh ta nuốt nước miếng, tiếp tục nói: "Tôi nhớ mỗi lần xem xong bộ phim, bài tập về nhà ngày hôm đó sẽ có thêm một phần cảm nghĩ, 800 chữ, không viết không được."
Giang Thành suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước đây chúng tôi cũng có, nhưng có một lần giáo viên chủ nhiệm sơ suất đã mở ổ C ra, phát nhầm phim, sau đó tiết phân tích của toàn trường đều đã hủy bỏ."
Tên mập: "..."
"Đúng rồi." Chu Thái Phúc đi cuối đột nhiên nói xen vào: "Mọi người làm những nghề gì ở trong thế giới hiện thực? Mọi người gặp nhau cũng là có duyên, chi bằng hãy kết bạn với nhau."
Tên mập liếc anh ta một cái, bất đắc dĩ nói: "Anh làm gì?"
“Tôi tên là Chu Thái Phúc, là một người kinh doanh trang sức có chút tiếng tăm.” Anh ta chỉnh mấy sợi tóc trên đầu, cố gắng làm cho mình trông trang trọng hơn: “Chắc mọi người đã từng nghe đến tên của tôi.”
Có thể nhìn ra, người này cũng là một người được nuông chiều trong hiện thực.
Hơn nữa rất tự hào về thân phận và sự giàu có của mình trong thế giới hiện thực.
Nếu như Chu Thái Phúc đã đưa ra chủ đề này, mọi người cũng đều thuận theo anh ta.
Mũ lưỡi trai tên là La Nhất, một cái tên rất bình thường, tự xưng là mở siêu thị.
Nam nhân mặc vest đi cùng anh ta tên là Chân Kiến Nhân, nghe nói anh ta làm việc cho một công ty luật nổi tiếng, tuổi còn trẻ mà hiện tại đã đảm nhận vị trí phó tổng.
Sau khi nghe thấy tên của nam nhân mặc vest, tên mập hơi đơ ra một giây.
Giang Thành thì kêu lên một tiếng "Hử?"
"Bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành, thì thầm: "Nói thật đi, có phải là anh nghĩ đến điều gì không?"
"Hai người đang thì thầm gì vậy?" Chân Kiến Nhân sầm nét mặt, anh ta bây giờ hận không thể giết chết Giang Thành với cái tên mập đáng chết bên cạnh hắn.
“Không có gì.” Giang Thành vội vàng giải thích: “Anh Kiến Nhân, anh đừng hiểu lầm, tôi chỉ cảm thấy dì đặt cho anh cái tên rất hay.”
Nữ tóc đuôi ngựa không khỏi bật cười thành tiếng, càng phát hiện ra Giang Thành rất thú vị.
“Thế anh tên gì?” Nữ tóc đuôi ngựa nhìn Giang Thành, vô cùng hứng thú hỏi: “Làm nghề gì?”
Mặc dù cô ta dáng vóc bình thường, nhưng có một loại anh khí rất độc đáo.
Đây là một loại phụ nữ thông thường không thể có.
"Tôi tên là Hách Soái." Giang Thành thành thật trả lời: "Mọi người cứ gọi thẳng tên tôi, hoặc là gọi tôi bằng Soái ca đều được, tôi là một người mẫu nam, hiện đang làm việc trong nhóm cao cấp ban đêm KTV Điệp Liên Hoa."
Tên mập: "..."
“Người mẫu sao?” Nữ tóc đuôi ngựa càng cảm thấy thú vị hơn, một tay chống cằm, như có ý tứ sâu xa: “Loại người kiếm sống bằng khuôn mặt?”
"Không." Giang Thành ngay thẳng nói: "Còn bằng thể lực và sự yêu thích của các chị em."