Bị mọi người nhìn như vậy, sắc mặt La Nhất dần trở nên mất tự nhiên.
Cuối cùng vẫn là Giang Thành đứng ra, nói là việc quay phim quan trọng, những chuyện khác quay trở về rồi nói sau.
Đẩy cửa ra, cả nhóm người bị cảnh tượng trước mặt làm cho choáng váng.
Trong một phòng học nhạc lớn chật kín người, có không ít học sinh không có tiết học cũng đến xem náo nhiệt.
Đưa tầm mắt ra nhìn, đều là những nét mặt tươi trẻ rạng ngời.
Nhưng lúc này, lại âm ỉ khiến người ta bất an.
Ở nơi nhiều nữ sinh không tránh khỏi việc ồn áo huyên náo, các cán bộ học sinh duy trì trật tự chạy ngược chạy xuôi, bộ dạng tất bật.
Cho đến khi một nữ giáo viên phụ trách ánh sáng nổi đóa, tình hình mới đỡ hơn chút.
Hai chiếc máy ảnh.
Chiếc có thể chụp được ảnh ở trong tay Giang Thành, chiếc còn lại, được Dư Văn đeo sau lưng.
Giang Thành cầm máy ảnh, nhìn mọi người, hỏi: "Để tôi, hay là mọi người?"
Giá ba chân bên cạnh đã dựng xong.
Không ai giơ tay ra đón lấy máy ảnh, cũng không có ai tiếp lời.
Tất cả mọi người đều biết, Long Đào là sau khi quay hợp xướng xong thì chết, chính là dùng chiếc máy ảnh này.
Trương Nhân Nhân đã định thần lại thậm chí còn lén lút trừng mắt với Giang Thành một cái.
Nhưng đã bị ánh mắt sắc bén của Giang Thành phát hiện.
Hắn kéo dài cổ, nhìn chằm chằm Trương Nhân Nhân, dùng ngữ điệu du dương hỏi: "Cô Trương, cô muốn thử à?"
"Không không..." Trương Nhân Nhân liên tục xua tay: "Tôi không."
.............
Có kinh nghiệm của lần trước, lần này thực hiện vô cùng thuận lợi.
Ba nhóm hợp xướng đầu rất nhanh đã kết thúc.
Nhóm hợp xướng lớn cuối cùng..... bắt đầu rồi.
Dư Văn tháo cái túi máy ảnh đang đeo xuống, lấy một chiếc máy ảnh khác ra, tiếp theo dựng giá ba chân lên, đặt bên cạnh chiếc máy ảnh đầu tiên.
Không ngừng điều chỉnh góc độ, để thu được toàn bộ ba nhóm người vào trong ống kính.
Ba nhóm nữ sinh bị đảo lộn trật tự, xen kẽ đứng trên sân khấu hợp xướng.
Nhìn từ xa, thân cao, kiểu tóc và trang phục của bọn họ gần như thống nhất, vậy mà quỷ dị lại trông như là một người.
Tiếng hát lúc thì nhẹ nhàng, lúc lại lên cao đầy nội lực, dưới sự chỉ đạo của chỉ huy, khi chuyển âm cuối cùng kết thúc, hợp xướng đạt đến cao trào.....
Điều rất khác so với bầu không khí tại hiện trường là bầu không khí ở phía đoàn quay phim.
Chu Thái Phúc sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm camera màn hình, không tự chủ được run lên, "Người... Người đâu? Tại sao không thấy nữa?!"
Hình ảnh hiển thị bởi cả hai máy ảnh là giống hệt nhau.
Trên sân khấu hợp xướng có 48 người.
Người thừa ra kia... biến mất rồi.
Không, là quỷ!
Quỷ biến mất rồi.
Chân Kiến Nhân nghiến răng, rút máy ảnh ra, quay người bước ra khỏi cửa.
Anh ta cầm chiếc có thể quay được quỷ đi.
Buổi tổng duyệt thứ hai kết thúc, các học sinh cũng như các giáo viên phụ trách thiết bị, ánh sáng… cũng lần lượt ra về.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng học nhạc, bọn họ không khỏi chú ý tới góc ngoài cửa có một chiếc camera đang chĩa về phía mình.
Nhóm người Giang Thành giải thích rằng, hy vọng thu thập được một số cảnh hậu trường.
“Làm phiền mọi người rồi.” Sau khi tiễn nhóm giáo viên cuối cùng đến dự giờ về, Phùng Lan kéo theo cơ thể mệt mỏi bước tới.
Đầu tiên cô ta liếc La Nhất một cái, để xác nhận rằng anh ta vẫn còn.
Sau đó lại chuyển ánh mắt sang Dư Văn: "Cô Dư." Giọng nói của cô ta hơi kì lạ: "Tôi có thể ... có thể nói riêng với cô mấy câu được không?"
"Có chuyện gì cứ nói ở đây đi." Dư Văn hờ hững đáp.
"Ở đây......"
"Không tiện sao?"
“Không.” Phùng Lan vội vàng lắc đầu, cô ta nhìn vào chỗ sâu trong hành lang trước, thấy hầu như tất cả mọi người đã rời đi, chỉ còn lại một số ít người cũng không chú ý đến đây.
Vì vậy quay đầu lại, hạ thấp giọng, vẻ mặt thần bí vội vàng nói: "Mọi người... có phải đã từng đến trung tâm thiết bị không?"
Vẻ mặt của Dư Văn cuối cùng cũng thay đổi, nhưng chỉ trong khoảnh khắc, lại khôi phục bình thường: "Phải, trước khi đến đây, thiết bị của chúng tôi được cất giữ ở đó."
“Mọi người tuyệt đối đừng đi nữa.” Phùng Lan có vẻ lo lắng.
"Tại sao?"
Nghe đề cập đến trung tâm thiết bị, Chân Kiến Nhân cũng không thể nhịn được nữa, dù sao thì mình cũng chính là người bị quỷ vẽ.
"Chuyện này tôi cũng không biết rõ, tóm lại mọi người đừng tới đó nữa là được, người trong trường đều tránh nơi đó ra." Giọng của Phùng Lan càng nói càng nhỏ: "Mọi người đến đó, lãnh đạo trường biết được cũng sẽ không vui.”
Dư Văn suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: "Tôi biết rồi, cám ơn."
"Vậy tôi đi trước đây, mọi người cũng về sớm nghỉ ngơi đi."
"Tạm biệt."
Sau khi Phùng Lan đã đi xa, Chân Kiến Nhân như không bỏ cuộc, cầm máy ảnh, nhắm thẳng vào lưng Phùng Lan.
Rất tiếc là, không có gì bất thường.
Bọn họ gần như đã quay được hầu hết tất cả những người có mặt hôm nay, nhưng không tìm được nữ sinh thừa ra đó.
Con quỷ kia... cứ như là đã biến mất khỏi không trung.
Khuôn mặt của Chân Kiến Nhân ngày càng khó coi, anh ta đã bị quỷ nhắm đến, nói không chừng giây tiếp theo, anh ta sẽ bị quỷ xé mất quai hàm giống như Long Đào và nữ sườn xám.
Dư Văn lúc này mới đứng ra, nhìn anh ta nói: "Trở về đã, nơi này không thích hợp để nói chuyện."
Bây giờ là hơn 3 giờ chiều.
Nhân lúc trời còn sớm, Giang Thành đòi đến nhà ăn ăn cơm.
Lúc buổi trưa, hắn đã nhìn thực đơn được dán trên bảng đen bên ngoài nhà ăn.
4 giờ chiều, lần lượt sẽ có thịt kho tàu, bít tết tiêu đen, gà xé kiểu Tứ Xuyên, đầu vịt cay được phục vụ.
“Mọi người đi gọi món đi.” Chân Kiến Nhân tìm một cái bàn, ngồi xuống.
Ý định ban đầu của anh ta là mua một ít bánh mì và những thứ tương tự khi đi ngang qua siêu thị để lấp đầy cái bụng là được.
Nhưng Giang Thành khuyên anh ta hãy nghĩ thoáng một tý, nói không chừng lại là bữa cơm cuối cùng.
Chân Kiến Nhân vừa cầm đũa lên, tay run rẩy, chiếc đũa suýt nữa rơi xuống đất.
"Mọi người ăn đi." Chân Kiến Nhân đặt đũa xuống, "Tôi không đói."
Những người khác cũng câu được câu chăng, tùy ý ăn vài miếng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Có thể thấy chỉ có Giang Thành ăn rất ngon, hắn ăn hai bát cơm đầy, cuối cùng còn gói thêm một cái đầu vịt khô cho bữa tối.
“Tôi thật là khâm phục cậu.” Chu Thái Phúc đi phía sau Giang Thành, sầu đến phát khóc: “Đã là lúc nào rồi, cậu vẫn ăn được ?”
Nói kể cũng lạ, chuyện quỷ biến mất, còn khiến người ta lo sợ hơn cả việc quỷ xuất hiện.
“Tôi ăn hay không thì liên quan gì đến quỷ?” Giang Thành một tay cầm cái đầu vịt, một tay xách một thùng lớn trà đen đá mua ở siêu thị, phản bác nói: “Tôi ăn là cho bản thân, tôi đang phát triển chiều cao, chứ có ăn cho quỷ đâu.”
Chu Thái Phúc suy nghĩ một chút, nhưng lại không thể tìm thấy điểm nào để bác bỏ.
Chờ sau khi về đến ký túc xá, Dư Văn ngăn La Nhất đang muốn trở về phòng lại.
Khi mọi người đều yên lặng nhìn anh ta, sự căng thằng của La Nhất lại bắt đầu xuất hiện, anh ta ngồi xuống chiếc ghế trong phòng 406.
Chiếc ghế được đặt ở giữa, bị mọi người vây xung quanh.
Giống như động vật trong sở thú.
“Tôi biết mọi người muốn biết cái gì.” La Nhất thở dài: “Nhưng mọi người phải thất vọng rồi, trong phòng hồ sơ đó chẳng có gì hết, chỉ có một ít sách cũ và tài liệu bỏ đi.”
"Chỉ có một ít sách và tài liệu?"
La Nhất gật đầu: "Đúng vậy."
Trên mặt Dư Văn không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì, nhưng ngữ khí lại lạnh lẽo: "Vậy bọn họ tại sao phải bắt anh?"