Sau khi trở lại phòng, tên mập vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nhưng trong đêm khuya yên tĩnh, anh ta lại không tiện nói chuyện lớn tiếng, chỉ có thể dùng giọng rất nhỏ nói.
"Bác sĩ, anh đang làm gì vậy?"
"Không có gì." Giang Thành vừa dùng giẻ ẩm lau tay, vừa nhỏ giọng nói: "Tôi thấy bọn họ không tích cực gì cả, nên tạo chút áp lực cho bọn họ thôi, anh cũng biết, tôi cũng là vì tốt cho bọn họ mà."
Tên mập đã quen với chiêu trò của Giang Thành nên ngược lại hỏi: "Vậy máu này là..."
"Thì như những gì anh nghĩ." Hắn nhún nhún vai: "Mượn của Long Đào."
Biểu cảm của tên mập càng thêm đặc sắc.
Anh ta do dự một chút, như đang cân nhắc suy đoán của mình, rồi nói: "Bác sĩ, tôi đoán anh muốn tạo ra việc bọn họ đã bị quỷ nhắm tới, nếu không kịp thời giải quyết nhiệm vụ, bọn họ sẽ chết trước."
"Uh-huh."
Tên mập liếm môi, theo sát sau lưng Giang Thành: "Cái này tôi có thể hiểu được, nhưng anh in dấu tay là được rồi, tại sao còn phải vẽ ngón tay dài như vậy?" Anh ta nhìn người phía trước, khó hiểu hỏi: "Có ý nghĩa gì sao?"
"Anh muốn làm loạn phương hướng điều tra của hai người kia, làm cho bọn họ nghĩ rằng quỷ giết người nhất định có một bàn tay khổng lồ!" Tên mập như đã nghĩ ra điều gì, ngữ khí trở nên kích động: "Có phải là như vậy không? Bác sĩ!"
“Thật ra cũng không phải.” Giang Thành hơi xấu hổ gãi gãi đầu, quay đầu nhìn tên mập nói: “Chủ yếu là tôi thấy đáy lọ không phải vẫn còn sao, cho nên không muốn lãng phí."
Khóe miệng tên mập co giật: "... Tôi đặc biệt thay mặt Long Đào cảm ơn anh."
"Không cần khách khí."
Sau khi dùng hết hai chai nước khoáng duy nhất còn sót lại, cho đến khi mùi máu trên tay không còn nồng nặc nữa, Giang Thành mới vẩy hết nước trên tay đi, hài lòng trở lại giường ngủ.
"Bác sĩ." Một lúc lâu sau, tên mập khẽ gọi: "Anh ngủ rồi à?"
“Ngủ say như chết.” Giang Thành trả lời rất rõ ràng: “Vừa mơ thấy Long Đào, anh ta nói không có quai hàm không thể ăn sườn xào chua ngọt, muốn mượn quai hàm của anh hai ngày, rồi sẽ trả lại cho anh."
“Tôi đang nói giúp anh, thì lại bị anh làm cho tỉnh giấc.” Giang Thành chép chép miệng, quay người nói: “Anh không cần vội, chắc anh ta cũng sắp tới rồi, có chậm cũng chỉ chậm vài phút thôi.”
“Bác sĩ của tôi à…” Tên mập nức nở, hận không thể khâu miệng Giang Thành lại: “Anh câm miệng lại đi.”
Bây giờ vẫn còn khoảng hai tiếng nữa mới đến sáng, Giang Thành cảm thấy tên mập nghe xong chắc sẽ không ngủ được đâu.
"Bác sĩ." Tên mập lén lén lút lút nói: "Tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, tôi cũng là vừa mới nghĩ tới thôi." Anh ta hạ thấp giọng nói vốn đã nhỏ lại càng nhỏ hơn: "Vừa rồi chúng ta ở trong hành lang, anh không sợ bị quỷ tấn công à? Anh phải biết, nữ sườn xám vừa mới chết ở hành lang."
Giang Thành kéo chăn che cằm, cũng làm cho giọng nói của hắn càng trầm hơn.
Vào tai tên mập thậm chí còn có chút quỷ dị: "Chính là bởi vì nữ sườn xám chết ở hành lang, cho nên mới không sợ."
Tên mập mở to hai mắt nhìn: "Anh nói cái gì cơ, bác sĩ?"
“Không có gì.” Giang Thành lại quay lưng đi, để lại một bóng lưng cho tên mập: “Tôi mệt rồi.”
“Ôi chao, được rồi bác sĩ.” Tên mập gật đầu như gà mổ thóc: “Anh cứ yên tâm ngủ đi, có chuyện gì tôi sẽ đánh thức anh dậy.”
Nói xong, tên mập cũng không dám quấy rầy Giang Thành nữa mà nhấc chân ngồi khoanh chân ở trên giường.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, rất khó có thể tưởng tượng chân của tên mập to như vậy mà vẫn có thể cuộn lại được.
Nếu như Giang Thành thấy cảnh này, nhất định sẽ lớn tiếng cảm thán trước kỳ tích của tạo hóa.
......
Trong nhà ăn, Giang Thành nhàn nhã xỉa răng.
Hầu hết học sinh đều đã vào lớp, lúc này chỉ còn lác đác vài nhóm đang ăn sáng.
Tên mập vừa nghĩ đến việc đi đến trung tâm thiết bị để dò hỏi tình báo, hai lông mày như nhíu lại với nhau vì lo lắng.
"Bác sĩ." Anh ta rời mắt khỏi cô gái ăn mặc mát mẻ, quay sang Giang Thành: "Chúng ta khi nào thì đi?"
Anh ta chớp chớp đôi mắt nhỏ, đề nghị: "Hay là khoảng 12 giờ trưa hãy đi, lúc đó dương khí đầy đủ, những thứ đó ít nhiều có thể kiềm chế một chút."
“Chưa chắc” Giang Thành ngậm tăm trong miệng liếc anh ta một cái: “Anh còn nhớ Long Đào chết lúc nào không?”
Tên mập suy nghĩ một chút, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Giang Thành nói không sai, Long Đào chết cách buổi trưa cũng không xa, xem ra thời gian đối với quỷ trong nhiệm vụ này cũng không có hạn chế gì lớn.
Nói tới đây, tên mập lại bắt đầu rên rỉ, ngữ khí oán giận nói: "Bác sĩ, anh nói lúc đó anh thể hiện cái gì, cứ nhất định phải chọn trung tâm thiết bị. Ở đó vừa nhìn là đã biết nguy hiểm nhất!"
"Bây giờ thì hay rồi." Anh ta thở dài: "Thôi bỏ đi, tôi cũng không nói anh nữa, khi nào chúng ta xuất phát?"
Giang Thành ngẩng đầu: "Xuất phát cái gì?"
“Đến trung tâm thiết bị!” Tên mập kinh ngạc hỏi: “Không phải anh mất trí nhớ rồi đấy chứ?”
"Anh đã biết là chỗ đó nguy hiểm nhất rồi, tại sao chúng ta phải đến đó?"
Tên mập bị hỏi lại đến ngây ra, một lúc sau mới lắp bắp nói: “Không phải, bác sĩ, trong cuộc họp ngày hôm qua không phải anh đã quyết định sao?” Anh ta dừng lại: “Chân Kiến Nhân và La Nhất đi tìm các học sinh, ba người 407 đi tìm nữ nhân tổng duyệt, chúng ta đến trung tâm thiết bị."
"Ồ." Giang Thành như tỉnh ngộ gật đầu: "Hóa ra là anh đang nói đến cái này à, lúc đó tôi chỉ nói bừa thôi."
"Nói bừa?"
"Đúng vậy." Giang Thành dùng thìa khuấy tào phớ trước mặt, nhưng không có ý định uống, "Trung tâm thiết bị vừa nhìn đã thấy là một nơi vô cùng nguy hiểm, chỉ có kẻ ngốc mới tới đó."
Tên mập cảm thấy đầu óc đã hoàn toàn kiệt quệ, thậm chí còn không bằng bát tào phớ trước mặt: "Vậy... vậy chúng ta trở về làm sao báo cáo kết quả?"
Lo lắng của anh ta không phải là không có lý, muộn chút nữa bọn họ nhất định sẽ tập hợp lại với nhau, để trao đổi thông tin đã thu hoạch được trong ngày hôm nay.
Nếu như bên phía mình không có được bất cứ thu hoạch gì thì...
"Bác sĩ." Tên mập sáp lại gần, hết nước hết cái khuyên bảo: "Tôi nghĩ chúng ta không nên khôn lỏi như vậy, nếu như hai chúng ta trở về tay không, không có bất kỳ tình báo gì, thì hai nhóm kia sẽ không bỏ qua đâu."
“Ai nói chúng ta sẽ trở về tay không?” Giang Thành cười nói.
Không biết tại sao, khi Giang Thành cười, mí mắt phải của tên mập bắt đầu giật giật, đồng thời, kèm theo đó là một loạt phản ứng dây chuyền như căng tắc hậu môn.
"Bác sĩ, anh đừng cười nữa." Tên mập ấn mí mắt phải của mình, lại bất lực phát hiện không thể kiểm soát được.
Giang Thành quả nhiên bắt đầu đàng hoàng hơn, hắn hạ thấp giọng, vô cùng nghiêm túc nhìn tên mập nói: "Buổi sáng chúng ta đến trung tâm thiết bị, nhưng vừa mới đi tới cửa, còn chưa bước vào cửa, từ xa đã nhìn thấy bên trong có một nữ nhân."
"Nữ nhân này đầu bù tóc rối, cúi gập người, tư thế rất kỳ lạ. Điều đáng sợ hơn là nữ nhân này có một bàn tay to bất thường."
"Chúng ta không dám tới gần, chỉ có thể núp sau cửa nhìn trộm."
"Một lúc sau, nữ nhân rời đi, lúc này chúng ta mới phát hiện ra, cô ta đang cúi đầu vẽ một bức tranh."
"Tranh chân dung." Giang Thành chớp chớp mắt: "Trong tranh là một người."
Tên mập như đang nghe thiên thư, nhưng kì lạ lại bị câu chuyện nhảm nhí do Giang Thành bịa ra hấp dẫn, anh ta quay đầu lại nhìn Giang Thành hỏi: "Vẽ ra ai?"
"Hù--"
Giang Thành thở ra một hơi dài, nhướng mày nói: "Chân Kiến Nhân."