Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cái bóng trông rất mảnh khảnh, cũng không hề có vẻ quái dị kiểu đầu mình tách rời.

Giang Thành nhìn chằm chằm cái bóng, không dám nhúc nhích.

"Đứng dậy đi." Người đến nói.

Khi Giang Thành nghe thấy giọng nói này, toàn thân bất giác run lên.

Đó là một giọng nói tương đối trẻ, một phụ nữ, khoảng trên dưới 30 tuổi, không hiểu tại sao, giọng nói của cô ta cho người khác cảm giác rất bức bách, như thể cứ luôn nén giọng xuống vậy.

Giang Thành chậm rãi đứng lên, nhưng không nói gì, cũng không quay người lại.

Đúng là chỉ đứng dậy thôi, ngay cả chân cũng không di chuyển.

"Anh có thể quay người lại." Cô nói.

Giang Thành do dự một chút: "Vậy cô phải bảo đảm không được giết tôi."

"Được, tôi bảo đảm."

"Chỉ là bảo đảm e vẫn chưa đủ." Hành động giơ tay của Giang Thành rất thành thạo, cho dù có giơ tay lâu một chút, cũng vẫn rất chuẩn, hai tay hắn giơ cao qua đầu, nghĩ ngợi một chút, gợi ý nói: "Hay là cô thề đi."

Nữ nhân ho dữ dội, như là cổ họng hơi khó chịu, đợi đến khi tiếng ho yếu đi một chút, mới nói tiếp: "Phiền phức vậy à, tôi thấy hay là cứ giết anh đi."

Lời còn chưa dứt, Giang Thành đã lập tức xoay người lại: "Thôi, cô không cần thề nữa, nghe giọng nói là biết một tỷ tỷ xinh đẹp rồi. Mỹ nhân không bao giờ nói dối, bởi vì kết cục của mỹ nhân nói dối đều rất thê thảm, tôi từng biết một mỹ nhân, đã bị xe lu đè chết chỉ vì nói dối."

Nữ nhân trầm mặc hồi lâu: "Thực ra anh có thể mở mắt ra."

Giang Thành nhắm chặt hai mắt, mò mẫm đi đến bên cạnh tên mập, đầu tiên đá mạnh mấy cái vào anh ta, chờ khi tên mập bất tỉnh bên cạnh đã có phản ứng, hắn liền hỏi anh ta: "Mập này, anh thấy sao rồi?"

"Tôi..." Tên mập mơ mơ màng màng, như vừa mới tỉnh ngủ, sau đó giọng nói anh ta trở nên kinh sợ: "Cô này là ai? Ba bảo vệ vừa rồi đâu?"

Giang Thành không trả lời, một lúc sau, hắn mới nói tiếp: "Mập này?"

“Bác sĩ, tôi đây.” Tên mập run rẩy đứng dậy, bụi đất trên người còn chưa kịp phủi hết, trừng mắt nhìn nữ nhân xa lạ trước mặt.

Đó là một nữ nhân xa lạ, anh ta chưa từng gặp ở trường học.

“Mập, anh không sao chứ?” Giang Thành hỏi lần thứ ba.

“Bác sĩ, tôi ổn.” Tên mập như nhớ lại chuyện gì, biểu cảm hơi bất mãn nói: “Nếu như anh không bán đứng tôi, hẳn là còn ổn hơn nữa.”

"Anh... vẫn còn sống?"

Nếu như không phải nể mặt nữ nhân cổ quái xuất hiện trước mặt, tên mập đã sớm làm ầm lên rồi, bây giờ anh ta chỉ đành kiềm chế bản thân một chút, liếc mắt nhìn vị trí của Giang Thành: "Bác sĩ, chúng ta có thể giống người bình thường hơn chút được không? Anh có phải người mù...."

Tên mập đột nhiên ngưng bặt, bởi vì anh ta phát hiện Giang Thành cứ nhắm chặt mắt lại, mãi đến lần trả lời thứ ba của mình, hắn mới mở mắt ra.

"Vậy tôi yên tâm rồi." Giang Thành cuối cùng cũng mở mắt ra, tiếp theo thở phào nhẹ nhõm.

Tên mập chợt ý thức đến điều gì, sau đó sắc mặt còn khó coi hơn cả ăn phải ruồi.

Giang Thành bắt đầu quan sát nữ nhân trước mặt, toàn thân nữ nhân này khoác một chiếc áo trench coat màu be, dáng người bình thường, không ấn tượng sâu sắc như nữ sườn xám.

Kỳ lạ là trên mặt cô đeo một chiếc khẩu trang rất lớn.

Khẩu trang gần như che gần hết khuôn mặt của cô, không chỉ vậy, kiểu khẩu trang này trông rất dày, trông mỗi lần hít thở đều khá tốn sức.

Cô đeo kính râm, vừa vặn che hết nửa trên khuôn mặt.

"Cô là ai?" Tên mập hỏi.

Nữ nhân hơi nghiêng đầu, đại khái là vị trí của tên mập: "Anh này là Mập, vậy chắc anh là..." Nữ nhân lại đưa mắt nhìn Giang Thành: "Chắc là anh Hách Soái rồi?"

"Cô là......"

Giang Thành với tư cách là người quanh năm lăn lộn trong giới, biết cách đoán tuổi của một phụ nữ, xem tay của cô ta còn chính xác hơn cả xem mặt.

Nhưng điểm này hình như không áp dụng được với người phụ nữ này, bàn tay của nữ nhân thu lại trong ống tay áo, phần đầu ngón tay lộ ra trông khá thô ráp, thậm chí còn có vết chai trên khớp ngón tay.

Nữ nhân rõ ràng là người không lo cơm ăn áo mặc, điểm này có thể cảm nhận được từ cách ăn mặc và khí chất của cô, người sinh ra đã giàu có tuy rằng chỉ là thiểu số, nhưng Giang Thành lại biết một số.

Cảm giác từ bọn họ rất giống nhau.

"Tôi họ Lý." Nữ nhân tự giới thiệu: "Lý Nghiên Vy."

Sắc mặt Giang Thành khẽ thay đổi, hắn nhìn nữ nhân này từ trên xuống dưới một lượt, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Cô không phải là chủ nhiệm giáo vụ của trường học, chủ nhiệm Lý đấy chứ?”

Nữ nhân gật đầu, bởi vì bị khẩu trang che mất, cho nên cũng không nhìn ra biểu cảm của cô: "Là tôi."

Thanh quản của cô ta thật kỳ lạ, không phải thứ mà nên có ở độ tuổi của mình.

Giang Thành có thể chắc chắn rằng cô ít nhất cũng ngoài 30 tuổi rồi.

“Cô chính là chủ nhiệm Lý?” Tên mập nhíu mày, rất hiển nhiên, anh ta không tin, chủ nhiệm giáo vụ mà lại là một nữ nhân trẻ tuổi như vậy.

Giang Thành cũng không tin lắm, nhưng cuối cùng logic đã thuyết phục hắn, là một phần trong nhiệm vụ, nhất định phải có sự xuất hiện của chủ nhiệm Lý.

Cô đã được các NPC khác nhắc đến nhiều lần trong nhiệm vụ, vì vậy cô chắc chắn là một đầu mối quan trọng.

Nhưng nhiệm vụ còn một ngày nữa là kết thúc rồi, nếu còn không xuất hiện thì thật vô lý.

NPC đầu tiên đề cập đến chủ nhiệm Lý là Phùng Lan, vì vậy nếu không thể tìm thấy người được gọi là chủ nhiệm giáo vụ -- chủ nhiệm Lý ở gần phòng hồ sơ thì Giang Thành sẽ đi tìm Phùng Lan.

Để bổ sung thêm manh mối cho mình.

Gặp được chủ nhiệm Lý ở đây cũng là điều Giang Thành đã sớm đoán trước, đặc biệt là sau khi ba nữ bảo vệ xuất hiện.

Theo những gì La Nhất nói sau khi được giải cứu từ trong tay bảo vệ, lãnh đạo trực tiếp của ba nữ bảo vệ chính là chủ nhiệm Lý.

Những gì Giang Thành nói với các bảo vệ vừa rồi, thực ra là nhằm mục đích làm lớn chuyện, đến mức các bảo vệ hoàn toàn không thể giải quyết được.

Vậy thì sau đó, bọn họ chỉ có thể tìm đến cấp trên trực tiếp của mình, cũng chính là chủ nhiệm Lý để giải quyết.

Nhưng Giang Thành không ngờ mấy nữ bảo vệ đó lại nhát gan như vậy.

Mặc dù đã đoán được chủ nhiệm Lý sẽ xuất hiện, nhưng cách xuất hiện này thực sự nằm ngoài dự đoán của Giang Thành.

Đầu tiên hắn nhìn người trước mặt vài lần, rồi nhìn cửa phòng hồ sơ phía sau lưng chủ nhiệm Lý.

Một phỏng đoán dần hình thành trong tâm trí hắn.

Cô ta đã đến lúc nào?

Là cùng với mấy nữ bảo vệ sao?

Giang Thành rất nhanh phủ nhận câu trả lời này, lý do rất đơn giản, nếu như các nữ bảo vệ biết chủ nhiệm Lý ở đây, chuyện ngày hôm nay có lẽ sẽ không cứ thế cho qua.

Tận tâm với công việc, nghiêm túc có trách nhiệm.

Trước mặt lãnh đạo, ít nhiều vẫn phải thể hiện một chút.

Nói cách khác, chủ nhiệm Lý đã ở trong phòng hồ sơ trước khi các nữ bảo vệ đến.

Vậy cụ thể khi nào?

Khi càng đi sâu vào suy nghĩ, sắc mặt Giang Thành dần trở nên khó coi.

Tên mập nhìn sắc mặt đang dần thay đổi của Giang Thành, thân thể mình cũng bắt đầu không yên phận run lên.

Chẳng lẽ... tên mập cả kinh, nữ nhân này thật sự là quỷ?

Không biết từ lúc nào, Giang Thành đã có một suy đoán táo bạo trong đầu:

Chẳng lẽ nữ nhân còn đến sớm hơn nhiều so với hắn tưởng tượng?

Sớm hơn bảo vệ, cũng sớm hơn Dư Văn và Chu Thái Phúc, thậm chí... còn sớm hơn cả mình!

Cô lặng lẽ trốn trong bóng tối chỗ sâu nhất của phòng hồ sơ, cảm nhận mọi thứ xảy ra.

Người, còn có... quỷ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK