"Ông Bùi." Chu Vinh đi trên con đường đá xanh nghiêng đầu, vô cùng hào hứng hỏi: "Ông nói chúng ta nên đi theo con đường nào thì tốt hơn?"
Bùi Càn chống lên chiếc gậy do trưởng thôn tặng, trên gậy gỗ chạm khắc rất tinh xảo, tay cầm có hình một con cóc kim tiền quý hiếm, ông ta nheo mắt, khẽ mỉm cười: “Nếu như anh Chu đã quyết định rồi, sao còn phải vẽ vời hỏi?”
"Lão già cổ hủ này không thể bằng mấy người trẻ các anh được, thế giới trong tương lai đều thuộc về một người tài đức vẹn toàn như anh Chu..."
"Khụ khụ..." Giang Thành ho khan hai tiếng, sau đó sờ sờ vào cổ họng mình, khiến người ta tưởng là cổ họng hắn khó chịu chứ không phải nguyên nhân nào khác.
Còn về Giang Thành, Bùi Càn không thèm nói chuyện với hắn.
Sau đó, mấy người đi bộ đến một nơi có phong cảnh khá đẹp, từ đây vừa vặn có thể nhìn thấy một con suối nhỏ chảy bao quanh thôn trang.
Dòng suối trong vắt, nước chảy êm đềm, dưới đáy suối là những viên sỏi đủ màu sắc được dòng nước đánh bóng, thỉnh thoảng có vài chú cá thong thả bơi qua, ngắm nhìn vô cùng thoải mái.
Bùi Càn nhàn nhã nhìn khung cảnh đẹp đẽ trước mặt, như thể đã quên đi mối nguy cơ hiện tại.
Chu Vinh cũng vậy, đưa tầm mắt nhìn ra xa, bởi vì ánh sáng ngược, ranh giới giữa núi và rừng ngày càng mờ nhạt, núi sông ở phía xa dường như được nối thành một đường.
Tại thời khắc này, trò chơi sinh tồn hiểm họa khắp nơi, đã bị suy yếu đi vô số lần, biến thành một chuyến du hành trong lòng ngầm hiểu.
Chu Vinh và Bùi Càn đang âm thầm đấu sức, cứ như thể lúc này ai cư xử bình tĩnh hơn, nhàn nhã hơn và càng ít quan tâm hơn, thì người đó sẽ có khả năng sống sót cao hơn vậy.
Bùi Càn thỉnh thoảng mở miệng bình luận về núi sông non nước, nói với địa thế sơn mạch ở đây, trong núi nhất định phải có một ngôi mộ lớn, cho dù không phải là của quy cách đế vương, thì chắc chắn cũng là dòng dõi tướng quân.
Sau đó lại ông ta lại nói rằng đã từng đi du ngoạn nhiều nơi cùng với ân sư của mình, từng thấy không biết bao nhiêu núi sông hùng vĩ, nhưng có rất ít nơi có phong cảnh đẹp hơn ở đây.
Chu Vinh khẽ mỉm cười: “Vậy xem ra ông Bùi vẫn chưa đi được nhiều cho lắm, ở Vân Nam, Quý Châu, Tứ Xuyên và Thiểm Tây, cảnh tượng như thế này chẳng là gì cả.”
Bùi Càn cũng không hề khó chịu, chậm rãi đặt chiếc gậy gỗ bên gốc cây, dựa vào đó, đứng trên sườn dốc, mái tóc bạc thỉnh thoảng tung bay theo gió: "Thiếu niên ngắm phong cảnh chính là ngắm gió ngắm nước, nhưng khi đến tuổi tác như tôi, thì nhìn không nổi phong cảnh nữa rồi, đập vào mắt đều thành cốt cách."
Bùi Càn đứng ngược gió, trông hơi ẩn dật mà độc lập, rất có cốt cách mọi người đều say chỉ có tôi là tỉnh.
Vốn dĩ hai người chỉ muốn giết thời gian, sau đó đợi đến lúc mặt trời đủ mạnh mới đi làm việc chính, nhưng khi bắt đầu anh một câu tôi một câu, không ngờ lại trở nên nghiêm túc như vậy.
Ngay khi hai người đang định đưa ra phán quyết thế kỷ dựa trên khung cảnh này thì bất ngờ bị một loạt tiếng động lạ cắt ngang.
"Tồ tồ..."
Hai người quay đầu lại, phát hiện Giang Thành đang đứng quay lưng về phía bọn họ, đứng bên dòng suối trong vắt, eo cố gắng đẩy về phía trước, sau đó không ngừng run rẩy, mấy giây sau lại lắc lên lắc xuống.
Chu Vinh và Bùi Càn đột nhiên mở to mắt.
Khi Giang Thành xách quần đi tới trước mặt hai người, hai người vẫn như còn chưa hết kinh ngạc.
Giang Thành nhìn bọn họ, sau đó dường như chợt nhận ra điều gì, đồng tử co rút lại, lập tức cúi người xuống, lén lút nhìn xung quanh, sau đó dùng giọng nói chỉ có ba người nghe được nhỏ giọng nói: “Có người bắt nộp phạt hay sao?"
............
Khi rời khỏi chỗ này, mặt trời đã lên đến cao nhất, ánh nắng đang sưởi ấm cho cơ thể của bọn họ.
Ba người rất hiểu ý cùng nhau trở về, đồng thời cũng cẩn thận lựa chọn một con đường đi vòng quanh thôn.
Bằng cách này, sẽ không thể tình cờ gặp ba người Trần Hiểu Manh.
Tất nhiên, mọi người đều không chỉ ra điểm này.
Trở lại ngôi viện quen thuộc, ba người đi thẳng về phía tòa nhà bỏ hoang.
Lúc này, bọn họ càng cảm nhận rõ được sự cổ quái của tòa nhà này.
Đứng dưới tòa nhà, ba người không còn cảm thấy ấm áp nữa ngay cả khi ánh nắng chói chang đang chiếu vào người, mà là một cảm giác âm u kỳ lạ không thể giải thích được.
Chu Vinh phát hiện lông tơ trên người mình đều đang dựng đứng lên.
Bôn Phú chết ngay trong đêm đầu tiên chính là biến mất ở gần tòa nhà này.
Mà tối hôm qua, Tưởng Trung Nghĩa cũng gặp tai nạn sau khi vào tòa nhà, cái chết của anh ta có thể nói là thảm thương không nỡ nhìn.
Theo hồi ức của Bùi Càn may mắn sống sót, thôn dân giả vờ là người mang bữa tối cũng đã thần bí vào tòa nhà này, và không đi ra nữa.
Hiện tại xem ra, mọi manh mối về cái chết đều hướng về tòa nhà bí ẩn này.
Lúc trước là bọn họ đang đợi, đợi đến giữa trưa khi mặt trời lên cao nhất, mới khám phá tòa nhà này.
Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng sự phát triển của sự việc đã vượt quá sức chịu đựng của bọn họ, nhiệm vụ lần này khác với những lần trước, cũng không có thời hạn rõ ràng.
Đây là một nhiệm vụ sinh tồn không có giới hạn thời gian.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, điều này cũng cho thấy độ khó của nhiệm vụ lần này.
Hơn nữa... không có người mới nào trong nhiệm vụ.
Lần này có thể thật sự sẽ có khả năng toàn quân bị tiêu diệt.
Tất cả những điều trên đang buộc bọn họ phải khám phá tòa nhà chắc chắn có vấn đề này, bọn họ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc phải trả giá bằng một mạng người.
Còn người này là ai thì phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.
Không lựa chọn hợp tác với ba người phụ nữ, nguyên nhân là gì trong mấy người đều hiểu rõ.
Theo manh mối hiện tại đang nắm được, mục tiêu của quỷ có vẻ như chỉ tập trung vào nam giới, mở màn có năm nam ba nữ, hiện tại số lượng nam nữ đều bằng nhau.
Ngay cả một người phụ nữ bị thương ở chân từng ở một mình trong phòng như Lý Lộ, cũng không phải chịu uy hiếp nào.
Vì vậy gọi thêm những người phụ nữ cùng khám phá, không những không làm giảm bớt rủi ro, lại còn phải chia sẻ những manh mối thu thập được với bọn họ, như vậy thật quá đáng.
Chu Vinh nhìn chằm chằm vào cửa sổ vốn rất tối dù đang là ban ngày với vẻ mặt nghiêm nghị, thấp giọng hỏi: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Được rồi." Bùi Càn lãnh đạm gật đầu.
"Ừm hứm!" Giang Thành cũng hừm một tiếng.
Tiếp theo, ba người chọn cửa sổ xa nhất với cửa sổ mà Tưởng Trung Nghĩa tối hôm qua đã mở, sau khi mượn gậy của Bùi Càn để dọn dẹp phần gỗ gãy ở cửa sổ, mới lần lượt tiến vào.
Thân thủ của Chu Vinh tốt đến bất ngờ, khi tiếp đất gần như không gây ra tiếng động nào.
Tiếp theo là Bùi Càn, dù sao thì cũng đã lớn tuổi, thân thủ không thể khỏe mạnh như người trẻ, nhưng dưới sự giúp đỡ của Chu Vinh, cuối cùng cũng đã chạm đất thuận lợi.
Nhưng khi hai người chuẩn bị đón Giang Thành, thì phát hiện không thấy Giang Thành đâu.
Hai người chợt hoảng sợ, Bùi Càn ở gần cửa sổ nhất vươn cổ nhìn ra ngoài, tìm kiếm một lúc mới phát hiện Giang Thành đang co ro dưới cửa sổ bên ngoài, im lặng không phát ra tiếng nào.
"Cậu đang làm cái gì vậy?" Bùi Càn tức giận nói, nhưng cũng không dám lớn tiếng, khiến khuôn mặt già nua đỏ bừng.
Giang Thành vẫn trầm mặc như cũ.
Mãi đến hơn 10 giây sau, Giang Thành mới lén lút thò đầu ra, nhanh chóng liếc nhìn cửa sổ, sau khi nhận thấy mọi chuyện vẫn bình thường, hắn lập tức đứng dậy, phủi phủi bụi đất, sau đó bằng tư thế rất tiêu sái nhảy vào trong.
Sau khi chạm đất, hắn rất bình tĩnh thì thầm với Chu Vinh và Bùi Càn với vẻ mặt đang không mấy tốt đẹp: “Vừa nãy là tôi sợ quỷ sẽ đột nhiên xuất hiện cắt đứt đường lui của chúng ta.”