Nữ sườn xám kìm nén sự sợ hãi, ngước nhìn lên đỉnh đầu.
Giây tiếp theo, vẻ mặt cô ta đông cứng lại.
"Ahhhhhhhhhhhh!!!" Hai mắt lồi ra khỏi hốc mắt, nữ sườn xám ngã ngửa ra đất, miệng vô thức há to, phát ra tiếng thét chói tai.
Bóng đen xẹt qua trước mắt, kịch liệt đau đớn chỉ kéo dài trong chốc lát, sau đó mọi thứ đều yên tĩnh trở lại.
Hành lang tối tăm tràn ngập màu sắc sương mù, rất lâu cũng không tan.
......
Đây là một đêm yên bình, ít nhất là đối với nhóm của Giang Thành và tên Mập.
Cho đến khi vang lên tiếng hét thất thanh, tên mập vẫn còn đang ngủ say.
Trên người anh ta đắp hai cái chăn, nghe theo ý tốt của Giang Thành, đắp chăn lên đến tận cằm, chỉ lộ ra một khuôn mặt đầy đặn.
Đúng vào lúc này, bên ngoài phòng bọn họ vang lên một tiếng thét sắc bén: "A a a a, có người chết rồi!"
Tên mập bị dọa cho giật mình, suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống.
Giang Thành thay tên mập gác đêm mấy tiếng trước, cho tới tận bây giờ.
Người hét lên là một cô gái trẻ, Giang Thành nhận ra giọng cô ta.
Là một trong ba người mới đến — nữ đồ ngủ khủng long.
"Bác sĩ." Tên mập run rẩy muốn nói gì đó, nhưng có lẽ là vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo, những gì anh ta nói tiếp theo đa số chỉ là lặp đi lặp lại biểu đạt rằng mình đang rất hoảng sợ, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.
Vì vậy Giang Thành bảo anh ta câm miệng, sau đó ngay lập tức tới gần cửa.
Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, cùng với tiếng bước chân lộn xộn, hắn mới mở cửa đi ra ngoài.
Tên mập đi theo sau hắn với vẻ mặt kinh hãi.
Lúc này cách đó không xa, nữ đồ ngủ ngồi bệt ra đất, mà ở cửa phòng đối diện với cô ta đang vây kín người, có máu tươi từ trong căn phòng bị vây kín tràn ra, đỏ tươi chói mắt.
Chỉ xét riêng về lượng máu chảy ra, người bên trong chắc chắn là đã lành ít dữ nhiều.
Tên mập đảo đôi mắt nhỏ như rang lạc, một lúc sau mới nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: "Nữ sườn xám không thấy nữa."
Thật ra thì không cần tên mập nói, Giang Thành đã lập tức nhận ra chỉ có nữ sườn xám không có mặt trong đám người, cho nên người chết là ai, không cần nói cũng biết.
Nữ đồ ngủ sợ tới mức mặt mày tái mét, không thèm quan tâm gì nữa, chỉ ở đó không ngừng la hét.
“Mẹ kiếp!” Mũ lưỡi trai vốn đã rất bực bội, lại bị cô gái làm ồn đến phiền chết, chửi thề xong, mặt mũi xám nghoét quay người đi về phía cô gái, giơ tay cho cô ta một cái bạt tai.
Âm thanh giòn tan vang lên, cả thế giới chìm trong im lặng.
Nữ đồ ngủ bị hất văng xuống đất, cô ta im miệng, nằm bò trên mặt đất, thân thể run rẩy mất tự chủ, nhưng trong mắt lại viết đầy tuyệt vọng đến nghẹt thở.
Lần này không có ai giúp đỡ cô ta, thậm chí một lời an ủi cũng không.
Nam nhân mặc vest vốn dịu dàng lịch thiệp cũng làm ngơ với cô ta.
Sau khi nhìn thấy vết máu chói mắt, dường như tất cả mọi người đều bị đánh trở lại hình dạng ban đầu.
Theo một nghĩa nào đó, cho đến khi có người chết rồi, nhiệm vụ mới được coi là thực sự bắt đầu.
Giang Thành dẫn theo tên mập từng bước tới gần, lúc này đám người cũng phát hiện bọn họ tiến đến, nam trung niên áo may ô thậm chí còn nhường chỗ cho bọn họ.
Đây cũng là một căn kí túc xá, chỉ là trông có vẻ như đã bỏ hoang rất lâu rồi, đến cửa sổ cũng không có cái nào hoàn chỉnh.
Một cặp chân trắng nõn thò ra từ sau chỗ ngoặt, chú ý nhìn kĩ, bên trên còn có vết máu bắn lấm chấm.
Giang Thành đã chắc chắn, đây chính xác là thi thể của nữ sườn xám.
Khi cô ta xuất hiện Giang Thành đã chú ý đến, nữ sườn xám có mặc một đôi quần tất dài màu trắng, vì tôn trọng chi tiết bên trong nhiệm vụ, hắn không thể không quan sát nó một cách tỉ mỉ.
Cuối cùng, phát hiện kết cấu của chiếc tất rất nhẵn mịn, đôi chân của cô ta cũng rất đẹp, vừa trắng lại vừa thẳng, chắc chắn là đã trải qua việc đặc biệt luyện tập.
Cánh cửa hé mở, nhưng hắn không chắc là lúc đến nó như thế, hay là có người sắp đặt thành như vậy.
Hắn đưa tay mở cửa ra hoàn toàn, sau đó là người đầu tiên bước vào trong.
Cơ thể của tên mập kịch liệt rùng mình một cái, chấn động lan tràn toàn thân, khuôn mặt như mặt hồ gợn sóng. Anh ta mở miệng muốn ngăn cản Giang Thành, nhưng vẫn chậm một bước.
Giang Thành đã đi vào trong phòng, sau đó cúi đầu nhìn chăm chú vào một góc nào đó.
Khi đến gần góc tường, có một thi thể nữ đang nằm đó.
Xung quanh thi thể là vết máu diện rộng.
Vết máu hỗn loạn khó coi, bàn, tủ cũng như chiếc giường bỏ phế, thậm chí là trên tường bốn xung quanh, đều lốm đốm vết máu.
Mặt đất trong kí túc xá rõ ràng là không bằng phẳng, máu tươi hội tụ về một hướng gần giường, cuối cùng biến thành một vũng máu.
Mặt đất hơi lầy lội, thỉnh thoảng giẫm lên sẽ có cảm giác trơn trượt rất khó chịu.
Đúng là thi thể của nữ sườn xám, mặt cô ta hướng xuống dưới ngã ra đất, từ góc độ hiện tại thì không có dấu hiệu giãy giụa hay chịu tác động ngoại lực, nên tạm thời chưa tìm được điểm chảy máu.
Lúc này, lại có thêm vài người đi vào, nam nhân mặc vest, mũ lưỡi trai, và một nữ nhân khác, ba người nhìn thấy thi thể của nữ sườn xám, sắc mặt đều trở nên khó coi.
Đôi khi, phỏng đoán được chứng thực rồi cũng là một nỗi đau.
Sau đó, tên mập dũng cảm bước vào, anh ta giẫm phải vết máu tươi, trượt một cái, suýt ngã.
Không khí tràn ngập một loại mùi lạ xen lẫn với mùi ngọt ngào cay nồng và mùi thiu thiu nhàn nhạt, khiến trong đầu Giang Thành không tự chủ được hiện lên một số hình ảnh kỳ lạ.
Đây là bệnh cũ của hắn, hắn lắc lắc đầu, cố gắng đè nén cảm giác này, nhưng không ngờ nó lại phản tác dụng.
Hắn hoảng hốt lùi lại một bước.
Không ngờ một hành động đơn giản như vậy lại gây ra phản ứng dây chuyền, nam nhân mặc vest, mũ lưỡi trai và nữ nhân buộc tóc đuôi ngựa ở phòng 406... tất cả mọi người đều đồng loạt lùi lại một bước.
"Sao vậy?" Mũ lưỡi trai kêu lên.
Giang Thành cũng không đáp lại anh ta, tay phải mở, ngón cái và ngón giữa giang ra, dùng sức bóp thái dương.
Sau một lúc, hắn đã cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng lúc này ngẩng đầu lên, nam nhân mặc vest và những người khác đều đã lui về phía cửa phòng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hắn, chuẩn bị quay đầu bỏ chạy.
“Mọi người làm sao vậy?” Giang Thành cau mày hỏi.
Mũ lưỡi trai nghi ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, phát hiện không có gì khác thường, mới nói: "Không có gì, chỉ cảm thấy cậu rất kỳ lạ." Anh ta mím môi, mang theo ý dò hỏi nói: "Cậu...... có phát hiện gì rồi phải không?"
"Không."
“Thật không chứ?” Nam nhân mặc vest có vẻ không tin.
"Thật sự là không." Giang Thành khẳng định nói: "Bây giờ tôi cần người tới giúp lật thi thể của cô ta lại xem, nói không chừng có thể tìm được chút manh mối."
"Mấy người ai đến làm?" Hắn bổ sung hêm.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều im bặt, cho dù chuyện lật thi thể sẽ không kích hoạt quỷ giết người, nhưng cái chết quỷ dị như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi từ đáy lòng.