Đã đến tòa C.
Phòng học nhạc nằm trên tầng 4 của tòa C, đứng ở đây, ngước nhìn lên, có thể thấy cửa sổ của phòng học nhạc.
Có lẽ... bây giờ gọi là phòng học vũ đạo thì đúng hơn.
Quay lại đây một lần nữa, không rõ là do ảnh hưởng tâm lý, hay là do ảnh hưởng của một số nhân tố không xác định nào đó, tóm lại, cho bọn họ cảm giác khác biệt rất lớn so với vài giờ trước.
“Anh mập.” Giang Thành không lập tức đi vào, mà nhìn chằm chằm vào tòa C tối đen như mực, nói: “Tôi nghĩ buổi tổng duyệt thứ ba chính là thời hạn còn lại của chúng ta, trước lúc đó tra rõ chân tướng, là có thể kết thúc nhiệm vụ."
Hắn ngưng một giây, tiếp tục nói: "Tất nhiên, ý tôi là... nhiệm vụ của chúng ta."
Tên mập hoảng hốt một chút, vô thức hỏi: "Thế nhiệm vụ của những người khác thì sao?"
Sau khi nói xong câu này, tên mập như cảm thấy biểu đạt của mình vẫn chưa đủ rõ ràng, vì vậy rất nhanh lại giải thích: "Ý của tôi là.. Tô Úc, còn có.... còn có.... quỷ."
Nhiệm vụ của Tô Úc rất dễ hiểu, nhất định là ngăn cản người trong nhiệm vụ tìm ra chân tướng, tránh khỏi sự truy sát của quỷ, sau đó là ngắc ngoải sống tiếp.
Điều mà tên mập tò mò là cái gọi là thời hạn, chẳng lẽ thời hạn của ông ta... khác với của mình?
“Còn nhớ lúc mới bắt đầu nhiệm vụ đã nói như thế nào không?” Giang Thành nhắc nhở: “Nữ nhân dẫn đường ấy?”
“Ý của anh là lễ kỷ niệm?” Tên mập muộn màng nhận ra, anh ta mới chậm rãi trừng to mắt: “Lễ kỷ niệm mới là thời hạn của Tô Úc?”
"Điều này cũng giải thích cho lý do tại sao Trần Dao cho đến bây giờ vẫn chưa giết ông ta, bởi vì so với trả thù, cô ta càng quan tâm đến thanh danh của mình hơn, cô ta phải chọn một thời điểm thích hợp nhất để công bố chân tướng năm đó, tôi nghĩ không có dịp nào thích hợp hơn lễ kỷ niệm nữa."
"Đương nhiên," Giang Thành tiếp tục nói: "Sau lúc đó, Tô Úc nhất định sẽ chết."
Suy nghĩ trong nháy mắt trở nên rõ ràng, tên mập nghĩ thông rất nhiều chuyện trước đó không nghĩ ra, anh ta tiêu hóa rất lâu, mới khàn giọng nói: "Bác sĩ," Anh ta ngẩng đầu lên, "Vì vậy... đây chính là điều mà anh đã đề cập đến trước đây, bất kể chúng ta làm gì, làm như thế nào, thậm chí chúng ta có đến hay không, đều không thể ảnh hưởng đến kết quả của những việc đã xảy ra trước đây trên thế giới này. Cái chúng ta làm chỉ có thể ảnh hưởng đến quá trình mà thôi.
"Nói cách khác, cho dù chúng ta có hoàn thành nhiệm vụ hay không, Tô Úc cuối cùng đều sẽ chết ở trong tay Trần Dao." Tên mập ngưng lại, trên mặt lộ ra thần sắc kỳ quái, qua mấy giây mới chậm rãi nói tiếp: "Trong lễ kỷ niệm sắp tới ở thế giới này."
“Là như vậy đấy.” Khóe miệng Giang Thành khẽ cong lên, nửa khuôn mặt ẩn trong bóng tối khiến tên mập giật mình: “Quá khứ không thể thay đổi, cái chúng ta có thể làm chính là cố gắng hết sức sống tiếp, xoay chuyển... kết cục của mình."
Giây phút này, hình ảnh của Giang Thành trong lòng tên mập càng lúc càng cao lớn.
Không chỉ cao lớn, mà còn thần bí.
Tên mập chậm rãi ưỡn thẳng người, ngay khi anh ta cho rằng giây tiếp theo Giang Thành sẽ để lộ thân phận, nói ra những lời hào hùng kiểu tôi chỉ thuộc về thế giới cũ, thế giới mới không có con tàu nào có thể chở tôi thì--
“Tôi không thể chết.” Giang Thành ưỡn ngực, âm thanh du dương nói: “Có rất rất nhiều tiểu mỹ nhân bởi vì tôi, mới nạp thẻ siêu VIP của KTV, tôi phải chịu trách nhiệm với bọn họ."
Tên mập rùng mình một cái.
Suýt chút nữa thì trật khớp lưng.
………
Tòa C.
Tầng 4.
Phòng học nhạc.
Trong phòng học trống rỗng không có đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hai bóng người.
Một ngồi, một đứng.
Trong đó người ngồi như cực kì sợ hãi, thân thể gầy như gỗ khô không ngừng run rẩy, trên trán thỉnh thoảng còn chảy xuống một giọt máu.
Một ít máu chảy vào trong mắt, khiến ông ta mỗi lần chớp mắt đều rất khó khăn.
Nhưng ông ta không dám nhắm mắt lại, dù chỉ một giây cũng không dám, ánh mắt kinh hãi dán chặt vào trước mắt.
Cách đó không xa... có một tấm gương cực lớn.
Xám mờ mịt, giống như chướng khí bốc lên từ địa ngục.
Không, ông ta không phải là ngồi, mà là bị người ta tàn nhẫn đánh gãy hai chân!
Lúc này, ông ta đang quỳ trước gương với một tư thế quỷ dị, giống như một người xưng tội trong phòng cầu nguyện.
Một luồng lạnh lẽo lơ lửng bên cạnh người ông ta.
Giống như một đôi mắt tràn đầy hận ý.
“Tha… tha cho tôi.” Ông ta mở miệng, dùng giọng nói cố gắng đè nén đau đớn cầu xin tha thứ.
Khóe miệng có máu tươi tràn ra, có thể thấy được, người đàn ông bị thương rất nặng, trên người gần như không có một mảnh da lành lặn.
Nữ nhân bên cạnh vẫn không chút lay chuyển.
Thay vào đó, sự ồn ào khiến cô ta bực mình, nên đá thẳng vào bụng ông ta, lại nôn ra một ngụm máu khác.
Nữ nhân dáng người cường tráng, nhưng động tác hơi biến dạng, dường như là do cân bằng cơ thể đã xuất hiện vấn đề.
Cô ta đưa tay trái ra, siết chặt miếng băng trên cánh tay phải.
Vẻ đau đớn trên khuôn mặt chỉ tồn tại trong giây lát, rồi vẻ lạnh lùng lại lập tức quay trở lại.
Bị đứt một cánh tay đối với Dư Văn mà nói vẫn có thể chấp nhận được, dù sao thì chỉ cần thông qua nhiệm vụ, là có thể rời khỏi ác mộng, trở lại thế giới hiện thực.
Tất cả các vết thương của mình cũng có thể được phục hồi toàn bộ.
Nhưng... cô ta cắn chặt đôi môi mỏng, hai mắt tối sầm lại.
Người yêu đã chết thì không bao giờ có thể trở lại được nữa.
Cô ta lấy từ trong túi ra mấy mảnh giấy mà Chu Thái Phúc để lại cho mình trước khi chết, giấy đã bị vò nhàu nát, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc đọc.
Đó là nhật ký do Trần Dao lưu lại.
Mặc dù chỉ có nửa sau, nhưng kết hợp với những manh mối mà cô ta đã tìm thấy, cũng đủ để ghép nối phần lớn cốt truyện lại với nhau.
Tô Úc là một kẻ dối trá.
Lừa sắc không thành thẹn quá hóa giận, đã bịa đặt ra một lời dối trá thấu trời, sau khi đẩy Trần Dao vào chỗ chết, không ngờ cũng là mở ra một cánh cửa địa ngục cho chính mình.
Hơn chục sinh mạng cũng vì thế mà kết thúc.
Bằng một phương thức cực kỳ khủng khiếp...
Nhiệm vụ lần này thật là khó tin.
Tính cả cô ta, hiện tại cũng chỉ có ba người còn sống.
Nhưng... Cuối cùng có thể sống sót rời khỏi ác mộng, chỉ có thể là một mình cô ta.
Cũng chỉ có như vậy, mới có thể đạt được vật đó.
Có được nó... hoàn chỉnh.
Cô ta nhìn chằm chằm vào cánh tay bị đứt của mình, trên mặt không biết là đang khóc, hay đang cười, cũng chính vì vật đó, mà bản thân mới có thể sống sót sau cuộc tấn công bất ngờ của quỷ.
Nhưng nếu như không có vật này, thì bản thân... đã có thể đoàn tụ với người yêu của mình rồi.
Cô ta không bao giờ hối hận, nghĩ gì thì làm nấy, bởi vì hối hận không thể giải quyết vấn đề, nó sẽ chỉ làm tăng thêm lo lắng mà thôi.
Nhưng lần này cô ta đã hối hận, hối hận vì đã không nhắc nhở khi Chu Thái Phúc bị quỷ nhắm đến.
Cô ta chùn bước.
Khoảnh khắc đó nỗi sợ hãi đã lấn át mọi thứ, dù sao... cô ta của lúc đó vẫn chưa chắc chắn về lợi ích của vật khó khăn lắm mới có được kia.
Nếu như lại cho cô ta một cơ hội nữa thì...
Trong cuộc sống không bao giờ có nếu như, trong ác mộng càng là như thế, cô ta đã từng thấy quá nhiều người tài năng xuất chúng héo úa trong ác mộng, chỉ bởi vì một chút sai lầm.
Ác mộng khác hẳn với rừng mưa Đông Nam Á lầy lội hay vùng đất hoang Siberia lạnh giá, cằn cỗi, hiểm nguy ở đây tiềm ẩn, như một con rắn độc đang rình rập.
Nó sẽ lao ra và cắn bạn khi bạn cho rằng đó là nơi an toàn nhất.
Đây là nỗi kinh hoàng của những cơn ác mộng, cũng là mị lực của nó.
Cô ta là một người hiếm hoi, tự mình chủ động bước vào ác mộng...
Cô ta chậm rãi ngẩng đầu lên, phía trước gương đám mây ngờ vực tiêu tán, để lộ ra từng khuôn mặt tái nhợt.
Cuối cùng ---- cũng đến rồi.