"Cậu ấy có gì khác biệt sao?" Lâm Uyển Nhi nhìn về phía cửa, giọng tò mò hỏi: "Sao tôi không nhìn ra?" "Không có." "Nếu như không có thì hãy lên tầng cùng tôi." Lâm Uyển Nhi nâng cằm nói: "Tôi nghĩ cậu bây giờ chắc chắn cũng không phải là đang đợi cậu ấy phải không?" “Mưa lớn rồi, tất cả những đứa trẻ có nhà đều phải về nhà rồi.” Nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, đôi mắt Lâm Uyển Nhi như bị che phủ bởi một tấm màn che: “Cậu ấy cũng vậy.” .................... Trong một căn phòng rất rộng, nhưng
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.