Dọn dẹp xong chỗ hải sản còn lại, tên mập rửa tay, vừa vẩy nước, vừa bước ra khỏi nhà bếp rồi ngồi xuống ghế sô-pha đối diện Giang Thành.
“Bác sĩ!” Anh ta ngập ngừng nói: “Anh có đang bận gì không?”
Giang Thành nằm hờ trên ghế, vừa xỉa răng, vừa lướt xem mấy clip video ngắn. Chị gái trẻ đẹp trong clip đang múa hát cực kỳ hăng say, mà gương mặt của hắn cũng đỏ hồng theo vũ điệu ấy.
“Lúc này bọn họ đang ngủ để bảo dưỡng nhan sắc, gọi không bắt máy đâu...” Hắn chiếu lệ bảo.
Tên mập sửng sốt, và phải mất mấy giây sau mới kịp phản ứng. Anh ta vội vàng giải thích: “Bác sĩ! Anh hiểu lầm rồi. Tôi không định hỏi về mấy bà chị đại gia kia. Tôi đang muốn nói về... về... chuyện nhiệm vụ ấy mà.”
Nghe được hai chữ ‘nhiệm vụ’, Giang Thành vẫn biểu hiện ra một sự tôn trọng cơ bản nhất.
Sau khi suy nghĩ ít lâu, hắn bèn tắt điện thoại rồi đặt lên bàn.
Thấy vậy, tên mập cũng điều chỉnh cử chỉ nghiêm chỉnh hẳn.
Anh ta ngồi thẳng lên, hơi đổ người về phía trước: “Bác sĩ! Vẫn là câu hỏi trước đó.” Dừng một chút, anh ta tiếp tục: “Đầu mối kia rốt cuộc là ám chỉ cái gì? Và nằm trong tay ai?”
Nghe vậy, Giang Thành ngẩng đầu lên, mà ánh mắt nhìn về phía tên mập cũng thay đổi nhẹ. Bị ánh mắt này nhìn chằm chằm vào, phản ứng đầu tiên của tên mập chính là né tránh theo bản năng.
Thật giống như... lo lắng đối phương phát hiện ra chuyện gì đó.
“Nói tiếp.”
Giang Thành khẽ nâng cằm, giống như khá là hứng thú; ngón trỏ đang gõ nhẹ xuống mặt bàn của hắn cũng dừng lại.
Mím chặt môi, dường như tên mập đã hạ quyết tâm, thế nên giọng nói cũng dần trầm xuống: “Tôi nghĩ, nếu Trương Nhân Nhân đã khám xét thi thể của người phụ nữ mặc sườn xám, vậy cái gọi là manh mối kia phải là một thứ gì đó hữu hình, chứ không phải là thông tin truyền miệng.
Cùng lúc đó, chúng ta cũng vừa mới tiến vào nhiệm vụ ấy. Thế cho nên, manh mối kia chắc chắn không thể xuất hiện trong quá trình làm nhiệm vụ được, mà phải là mang theo sẵn trong người trước khi đến đây.”
Anh ta tiếp tục phân tích: “Kích thước của vật đó không lớn cho lắm, bằng không thì không thể giải thích được tại sao Trương Nhân Nhân lại cởi lớp sườn xám kia ra để tìm kiếm. Mà những vật có thể giấu được trong bộ sườn xám bó sát ấy thì ắt hẳn là có kích thước rất nhỏ, hoặc là...”
Tên mập đột nhiên ngừng lời, nhìn Giang Thành với ánh mắt cứ cổ quái dần và sắc mặt cũng kỳ quặc hẳn đi.
“Hoặc là rất mỏng.” Giang Thành thản nhiên đón nhận câu nói này. Hắn ngả người ra sau; một nửa cơ thể tựa vào chiếc ghế làm việc êm ái.
Từ góc nhìn của tên mập, một nửa khuôn mặt của tên bác sĩ đã bị che khuất trong bóng tối.
“Ví dụ như...” Hắn vươn tay: “Mỏng gần bằng một tờ báo.”
Nghe vậy, đồng tử của tên mập co rút lại.
Quả nhiên…
Mặc dù không thông minh, nhưng anh ta cũng không ngu ngốc.
Do quá căng thẳng trong lúc làm nhiệm vụ, không rõ tính mạng của mình sẽ đi về đâu, nên đương nhiên anh ta cũng không có thời gian để suy ngẫm đến những chuyện khác.
Thế là phớt lờ luôn một số chi tiết cổ quái.
Nhưng sau khi rời khỏi nhiệm vụ, đặc biệt là sau khi bị cơn Ác mộng sáng nay đánh thức, vào thời điểm hồi tưởng lại nhiệm vụ kia, những nghi vấn kỳ quái ấy mới lần lượt hiện ra trong đầu.
Tên mập thừa nhận Giang Thành rất mưu trí, nhưng... biểu hiện của hắn trong nhiệm vụ lần này vẫn là hơi quá xuất sắc rồi.
Không chỉ kiểm soát tiết tấu rất chính xác, mà hắn còn có thể được xem như điểm sáng duy nhất trong cả khối đồng đội kia.
Tên mập có thể nhìn ra được một thực tế rõ nét, rằng tất cả mọi người gồm Trương Nhân Nhân, Dư Văn, Chân Kiến Nhân, La Nhất... đều là các tay chơi khó nhằn, nhưng đến cuối cùng thì đều chết sạch.
Trong khi đó, dù phải gánh theo một thằng vướng víu như mình thì bác sĩ Giang Thành vẫn khoẻ như trâu.
Hóa ra, không phải những cá nhân kia nắm giữ manh mối, mà chính là bác sĩ.
Manh mối chính là tờ báo mà Trần Hiểu Manh từng đưa cho bác sĩ.
Đương nhiên, đến tận lúc này thì tên mập vẫn không tin hành vi tặng tờ báo của cô nàng Trần Hiểu Manh kia. Tất cả chỉ là lời nói một chiều của Giang Thành.
“Bác sĩ!” Tên mập ngẩn người một lúc rồi mới hỏi tiếp: “Anh đã sớm biết tờ báo ấy chính là đầu mối?”
Giang Thành cầm cốc nước lên, uống một ngụm, nhưng lời hắn nói lại khiến tên mập bắt đầu suy nghĩ: “Nếu tôi biết sớm hơn, anh nghĩ tôi có dám mang theo tờ báo ấy trong người hay không?”
Tên mập cau mày, vài giây sau mới nói: “Vậy là...” Anh ta nhấn mạnh: “Lần này, chúng ta bị cuốn vào nhiệm vụ đó là do tờ báo kia à?”
Đối với nhiệm vụ lần thứ hai này, tên mập vẫn luôn hoang mang.
Đến hiện tại, có một chi tiết đã được xác định chắc chắn, là dù một cơn Ác mộng có kinh khủng đến đâu chăng nữa, thì vẫn luôn luôn tồn tại một con đường sống cho người chơi.
Ác mộng sẽ không cho phép xuất hiện tình huống tuyệt vọng toàn phần.
Đây chính là quy tắc.
Nhưng thực tế là trong vòng chưa đầy 24 giờ, trong giấc ngủ của đêm thứ hai, bọn họ lại bị cuốn vào một cơn Ác mộng khác.
Tất cả những thứ này đều trái ngược với tiền đề ‘không cho phép xuất hiện tình huống hoàn toàn tuyệt vọng’ dựa theo quy tắc của nhiệm vụ.
Vì mặc dù sau mỗi một lần làm nhiệm vụ thì thương thế trên người sẽ khôi phục, nhưng sức khoẻ tinh thần thì không thể nào hồi phục nhanh chóng như vậy được.
Hoàn cảnh này có thể ví von kiểu, bọn họ đã phải động não suy nghĩ với cường độ cao trong suốt mấy ngày mấy đêm, sau đó nghỉ ngơi chưa đầy một ngày, để rồi tiếp tục bị ném vào một trò chơi cân não khác.
Và điều đáng sợ hơn chính là, cái giá của việc thua cuộc chính là tử vong.
Trong thế giới hiện thực, người đó sẽ phải biến mất một cách quỷ dị.
Không một ai - dù kẻ đó có mạnh mẽ đến đâu - đủ khả năng sống sót sau khi liên tục bị các cơn Ác mộng tra tấn mà không thể nghỉ ngơi đầy đủ.
Kể cả Giang Thành.
Tên mập nghĩ rằng, nếu với trạng thái tinh thần hiện giờ của Giang Thành thì hắn khó mà sống sót an toàn qua nhiệm vụ thứ ba.
“Tờ báo kia chính là chìa khoá mở ra nhiệm vụ lần này.” Giang Thành mở lời bằng âm điệu vừa lạnh lùng, vừa bình tĩnh. Tên mập cũng hiếm khi gặp Giang Thành trong bộ dạng hiện giờ.
Sau khi bỏ đi những bông đùa cà giỡn lúc trước, khuôn mặt hiện tại của hắn đã mang đến một cảm giác hoàn toàn xa lạ đối với tên mập, cũng khiến tên mập bất giác ngồi thẳng dậy. Một cảm giác nặng nề, dồn nén cứ thế mà ập đến như một cơn thủy triều, khiến tên mập dần cảm thấy khó thở.
“Trần Hiểu Manh...” Tên mập bắt đầu giận đỏ mặt, rối loạn dần nhịp thở: “Hoá ra... Tờ báo kia chính là phần thưởng trong nhiệm vụ trước, và Trần Hiểu Manh là người nhận được vật ấy.”
Chờ một hồi mà không nghe Giang Thành hỏi ngược lại, nên tên mập biết rõ là mình đã nói đúng.
Diễn biến tiếp theo đã quá rõ rồi. Do Giang Thành cũng là người mới, thế nên không biết tác dụng của tờ báo này, từ đó mới cất kỹ nó trên người rồi đi ngủ.
Tình cờ nối tiếp tình cờ, hắn đã kích hoạt một vòng Ác mộng mới.
Đúng như Giang Thành đã nói, tờ báo đó là một thanh chìa khóa.
Nhưng khác với lần đầu tiên bị động tham gia vào Ác mộng, lần này, họ đã chọn cách chủ động.
Ở một mức độ nào đó, việc nắm giữ “chìa khóa” trong tay cũng đồng nghĩa với việc bạn đã chủ động bước vào cơn ác mộng.
Đừng phán xét tên mập suy nghĩ quá nhiều. Suy cho cùng, nếu bất ngờ hiểu rõ một nút thắt nào đó trong mạch suy nghĩ, thế là toàn bộ mạch suy nghĩ có thể thông suốt lẫn nhau, dễ dàng hiểu rõ từ đầu đến đuôi trong một vấn đề phức tạp. Cả quá trình chỉ mất khoảng mười mấy giây mà thôi.
“Bác sĩ!” Tên mập ngẩng đầu, mím môi, thấp giọng hỏi: “Anh phát hiện ra chi tiết này lúc nào vậy?”
Giang Thành liếc anh ta, bình tĩnh nói: “Anh đang hỏi chi tiết nào?”
“Là manh mối...” Tên mập vô thức nuốt ực, thấp giọng nhắc nhở: “Manh mối không nằm trong tay bọn họ, mà ở trong tay anh. Chính là tờ báo kia đấy.”
Giang Thành dựa lưng vào ghế, tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng bảo: “Có lẽ là vào cái đêm mà chúng ta phát hiện việc quỷ hồn giả dạng lẫn vào trong nhóm chúng ta.”
“La Nhất ư?” Tên mập nhớ lại cảnh tượng lúc đó.