Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bả vai bị một lực nhẹ đẩy đi một cái, Dư Văn không hề phòng bị, ngã về phía sau.

Trong mắt cô ta, mọi động tác dường như đều đang chậm lại, Giang Thành chỉ lẳng lặng đứng đó, mặt cười ẩn hiện trong bóng tối, khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

"Không......"

Lời nói cuối cùng của cô ta đột ngột kết thúc với bọt máu phun ra.

Một cái nạng xuyên qua trái tim cô ta.

Từ phía sau.

Cô ta ngã trở lại trong gương, mà ở đầu bên kia của chiếc gương, Chân Kiến Nhân đã lạnh lùng nhìn rất lâu rồi.

Rút cái nạng ra từng chút một, sự sống trong mắt Dư Văn nhanh chóng tiêu tán, cùng với sự co giật kịch liệt vài cái, cuối cùng..... buông thõng hai bàn tay đang nắm chặt ra.

Dư Văn... đã chết.

Chân Kiến Nhân cũng biến thành một cơn gió màu đen, biến mất trong gương.

Cánh cửa bắt đầu phát ra mấy tiếng kêu vù vù cuối cùng.

Giang Thành sải bước rời đi.

Chỉ vài giây trước khi cánh cửa sắp sập xuống, vụt xông vào.

Sau khi trải qua cảm giác choáng váng quen thuộc, cuối cùng hai chân hắn cũng đứng vững trên mặt đất, đập vào trong mắt là phòng làm việc của mình, cùng với một thân hình mập mạp.

“Bác sĩ!” Tên mập vui mừng lao tới, “Anh dọa tôi sợ muốn chết, cửa sắp......”

Phương hướng mà anh ta vừa nhìn vào, cửa sắt đen xì đột nhiên nứt ra, sau đó chậm rãi tiêu tan như cát bụi.

Để lộ ra bức tường bình thường phía sau.

"Phù ——" Giang Thành thở phào nhẹ nhõm, tâm tình trông có vẻ rất phiền muộn.

Tên mập đại khái cũng đoán được, liền lên tiếng an ủi: "Bác sĩ, anh đã cố gắng hết sức rồi, hơn nữa nữ nhân kia cũng không phải người tốt đẹp gì."

Giang Thành xua xua tay, ngăn cản tên mập định nói tiếp: "Thận trọng lời nói, người chết là quan trọng, cho dù cô Dư đã không còn nữa, chúng ta cũng đừng nói xấu sau lưng người ta."

"Bác sĩ," Tên mập không khỏi kinh ngạc nói: "Không ngờ anh còn là người như vậy."

Giang Thành ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nửa vầng trăng đang treo trên trời, cảnh tượng nhất thời trở nên có chút bi thương.

"Anh mập," Giang Thành chậm rãi nói, "Người trong ác mộng bất luận mạnh yếu, xuất thân, địa vị, kinh nghiệm thế nào, suy cho cùng đều là những người đáng thương, chúng ta chẳng qua là một tấm bèo trong loạn thế, một cái cây không rễ, không đoán được bắt đầu, không nhìn thấy kết thúc.”

"Có thể giúp thì giúp, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp." Giang Thành vỗ vai tên mập, chân thành nói: "Những lời tôi nói, anh hiểu không?"

Tên mập nhìn Giang Thành.

Giang Thành không đợi được câu trả lời trong tưởng tượng của tên mập, cau mày hỏi: "Anh có suy nghĩ gì?"

"Bác sĩ," Tên mập há to miệng, "Tôi đang nghĩ nếu như người anh em Chân Kiến Nhân có thể nghe thấy những lời anh nói thì tốt."

"Anh ta có thể vui vẻ mở nắp quan tài, sau đó băm vụn, nấu súp cho anh uống."

Giang Thành "chậc" một tiếng, nghiêng đầu nhìn chằm chằm tên mập, rất lâu sau mới nói: "Anh mập, tôi cảm thấy gần đây anh có tiến bộ rất lớn."

“Có sao, bác sĩ?” Tên mập xấu hổ gãi gãi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kỳ thật tôi cũng cảm thấy được một chút.”

"Có," Giang Thành gật đầu, "Nhiệm vụ tiếp theo anh tự đi một mình đi."

Hắn xoay người đi lên tầng, trên cầu thang phát ra tiếng bước chân "đùng đùng", khi tên mập phản ứng lại, muốn hỏi Giang Thành để được giải thích.

Giọng nói của đối phương xa xăm vang xuống: "Đúng rồi, quên không nói với anh, Trần Dao về đây cùng với tôi, có thể sẽ ở nhà chúng ta mấy ngày, buổi tối đi vệ sinh cẩn thận một chút, dù sao thì nam nữ cũng khác nhau."

Tên mập: "???"

Sau một phút.

“Đùng đùng đùng,” Tên mập ôm chăn gối, đứng trước cửa phòng ngủ của Giang Thành, nhẹ giọng hỏi: “Bác sĩ, anh ngủ chưa?”

"Chưa."

"Thật tốt quá," Tên mập nuốt nước miếng, thỉnh cầu nói: "Nếu như anh không ngủ được, tôi có thể ngủ cùng anh đi."

“Dồn sức mà ở bên Trần Dao đi,” Bên trong vang lên tiếng trở mình của Giang Thành: “Cô ấy cô đơn một mình nhiều năm như vậy, thật không dễ dàng.”

Đêm nay, tên mập chìm vào giấc ngủ trong sự kinh sợ tột độ.

Trong mộng, anh ta mơ thấy Trần Dao xông tới bẻ cổ, may thay có một người áo đen đã đẩy lui.

Tên mập vô cùng biết ơn người áo đen, nhưng không ngờ giây tiếp theo người áo đen cũng lao tới, vừa dùng động tác tương tự bẻ cổ của mình, vừa hét lên: Cổ của anh ta chỉ được thuộc về tôi.

Người áo đen... có khuôn mặt của bác sĩ.

Tên mập sợ hãi tỉnh giấc lúc 5 giờ sáng.

Anh ta mơ mơ màng màng, vì để hòa hoãn quan hệ với Giang Thành, chuẩn bị nấu một nồi cháo với táo đỏ và lúa mạch.

Anh ta nhớ Giang Thành đã nói gần đây đến tuổi dậy thì, nên bồi bổ cho hắn một chút.

Thức ăn lần trước mua vẫn còn một ít, tên mập đi rửa mặt bằng nước lạnh trước cho sảng khoái, sau đó dùng con dao gọt hoa quả đã rất cùn, cắt rau thành từng khúc.

Trộn đều với nước tương và giấm, dùng nó làm món ăn kèm với cháo.

Thật ra trong tủ lạnh có mấy gói cải chua, nhưng tên mập cảm thấy không bổ dưỡng, hơn nữa nhìn bộ dáng của Giang Thành, hắn đã ăn những thứ này trong một thời gian rất dài rồi.

Tên mập cảm thấy hắn cũng khá đáng thương.

Nghề nghiệp của Giang Thành trong mắt tên mập là cao cấp tuyệt đối, anh ta vốn nghĩ rằng điều kiện tài chính của đối phương chắc là rất tốt.

Nhưng sau một thời gian tiếp xúc mới phát hiện chỉ có cách xa điều kiện kinh tế thường thường bậc trung, nói là đang phải vật lộn trên ranh giới ăn no mỗi ngày cũng không ngoa.

Giang Thành từng vô tình nhắc tới, trước khi gặp tên mập, hắn một ngày chỉ ăn hai bữa.

“Hay là buổi trưa làm cho bác sĩ món sườn đi…” Tên mập nghĩ thầm trong lòng, “Lần trước hình như anh ấy rất thích ăn.”

Được rồi, mặc dù bác sĩ hình như chưa từng kén ăn.

Tiền ăn gần đây đa phần là do tên mập tự móc hầu bao của mình trả, Giang Thành chỉ hỏi một câu mang tính tượng trưng, sau đó miễn cưỡng lấy ra mấy tờ 10 tệ nhàu nát, dặn dò tên mập tiết kiệm một chút.

Nhưng khi tên mập đến chợ mua rau trả tiền, anh ta mới phát hiện ra, số tiền đó chỉ có tờ tiền đầu tiên và tờ cuối cùng có mệnh giá 10 tệ, ở giữa đều là 5 tệ, còn có cả 1 tệ nữa.

Điều bực tức nhất là một trong hai tờ 10 tệ, có một tờ là giả!!

Mặc cho tên mập hết lời giải thích, chị bán thịt vẫn dùng ánh mắt phức tạp xen trộn đủ thứ kiểu mày là tên lừa đảo, dối trá đáng xấu hổ, hy vọng không bao giờ phải gặp lại mày nữa, để tiễn anh ta rời đi.

Tính toán thời gian cháo nấu xong, tên mập xách làn đi chợ.

Cái làn được tìm thấy ở trong bếp.

Anh ta cũng không hiểu, Giang Thành chưa từng vào bếp nấu ăn, mua cái làn xách rau về làm gì.

Đồ ăn chợ sớm vừa tươi vừa rẻ, tên mập cố ý lượn một vòng lớn, để tránh chị gái bán sườn lần trước.

Gặp phải người ta sẽ thật xấu hổ.

Sau khi mua sườn xong, khi đi ngang qua một người bán cá, tên mập lại chọn một con cá trông cũng có vẻ còn khá tươi, chuẩn bị buổi tối nấu canh cho bác sĩ.

Anh ta loanh quanh lượn lờ một hồi lâu, chỉ để đợi con cá tắt thở.

Tắt thở chính là cá chết rồi, giá cũng rẻ hơn nhiều.

Ông chủ bán cá cũng là một người cứng đầu, không tắt hơi thở cuối cùng thì vẫn phải bán như cá sống.

Tên mập ngồi xổm gần đó, thỉnh thoảng lại tới chọc con cá vài cái, mãi cho đến lần cuối cùng, con cá đã không còn động đậy nữa.

Ông chủ với cái đầu hói đúng tiêu chuẩn của một lập trình viên cao cấp, đi loanh quanh trong chiếc áo khoác cao su, vừa gói cá cho tên mập, vừa lẩm bẩm không vui, nói rằng con cá này nói không chừng là bị tên mập chọc chết, nếu không phải là bị chọc chết thì cũng là bị anh ta làm cho tức chết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK