Sau khi đôi bên hàn huyên một lúc, trưởng thôn dẫn mọi người đi, lúc này Giang Thành đột nhiên lên tiếng: "Trưởng thôn!"
Khi nhóm người trưởng thôn quay người lại, Giang Thành chỉ vào màn đêm đen kịt và hỏi: "Trời tối rồi mọi người vẫn về ư?"
"Chúng tôi..." Trên mặt trưởng thôn lộ vẻ ngại ngùng, nhưng nhanh chóng lại thay thế bằng nụ cười khổ: "Cảm ơn cậu đã quan tâm, buổi tối chúng tôi sẽ không về."
"Vậy thì vào trong ở cùng nhau đi." Giang Thành nói rất tự nhiên: "Buổi tối mọi người còn có thể nói cho chúng tôi biết chuyện đã xảy ra trong thôn."
Vừa nghe nhắc đến chuyện xảy ra trong thôn, sắc mặt của mấy thanh niên bên cạnh trưởng thôn đều thay đổi, cuối cùng vẫn là trưởng thôn tiếp lời: "Cảm ơn cậu, thôi chúng tôi... chúng tôi không làm phiền nữa, mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt, sáng sớm ngày mai tôi sẽ đến đón."
Nói xong những lời này, đoàn người trưởng thôn rời đi, nhìn dáng vẻ vội vàng của bọn họ, giống như có cái gì kinh khủng lắm đang đuổi theo vậy.
Sau khi đứng tiễn đoàn người trưởng thôn biến mất trong màn đêm, mọi người xoay người, chuẩn bị trở về lữ quán nghỉ ngơi, thì bất ngờ phát hiện chủ quán đang đứng ở cửa lớn, nhìn chằm chằm bọn họ, không nói một lời.
Mãi cho đến khi bọn họ đã đi đến gần hơn, mới kinh ngạc nhận ra, chủ quán cứ nhìn chằm chằm về hướng đoàn người trưởng thôn rời đi, trong mắt hiện lên vẻ cổ quái khó tả.
Chán ghét, còn có... nỗi sợ hãi không thể che giấu.
"Lưu đại ca." Chu Vinh tất nhiên cũng đã nhìn ra được sự kỳ quái của chủ lữ quán, rõ ràng là anh ta có quen biết với đoàn người trưởng thôn, hơn nữa còn có ấn tượng rất xấu với bọn họ, nếu không cũng sẽ không đến mức qua cửa cũng không cho vào.
Nhớ đến người phụ nữ gặp hồi chiều, cùng với lời nói của ông lão đưa cho thuốc lá, có vẻ như người đi ra từ thôn Tiểu Thạch Giản không hề được hoan nghênh ở thị trấn An Bình.
Không phải là nhắm vào một người cụ thể nào đó, mà là toàn bộ thôn Tiểu Thạch Giản.
Thôn làng này.... rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chủ quán bị Chu Vinh gọi một tiếng như tỉnh mộng, anh ta vô thức rùng mình một cái, tất cả những điều này đều bị nhóm người âm thẩm để ý.
“Lưu đại ca.” Thái độ của Chu Vinh cực kì tốt, biểu hiện ra vẻ vô cùng thân thiện, hơn nữa còn nhìn về hướng chủ quán đang nhìn một cái, giả vờ tò mò hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”
Chủ quán nghẹn ngào, đầu tiên là mím môi, sau đó vội vàng thấp giọng nói: "Mọi người vào trong trước, vào trong rồi nói."
Sau khi người cuối cùng bước vào lữ quán, ông chủ lập tức đóng cửa lớn lại, sau đó anh ta ngập ngừng một chút, dường như không yên tâm, lại đi tìm một thanh gỗ dài để giữ cửa từ bên trong.
Làm xong tất cả những chuyện này, khuôn mặt vốn căng thẳng của ông chủ mới dịu đi được một chút, anh ta thận trọng nằm bò trên khe cửa nhìn ra ngoài, một lúc lâu sau mới rụt cổ lại.
"Nhóm người đến từ nơi khác các anh sao lại dính líu vào bọn họ?" Ông chủ vừa mới định thần lại nhìn nhóm người rồi nói, giọng điệu không mấy khách khí.
“Chúng tôi trở về thăm họ hàng.” Tưởng Trung Nghĩa cách ông chủ gần nhất, cho nên định kiếm một cái cớ để qua mắt anh ta, tiếp tục nói: “Mấy người chúng tôi đã lăn lộn bên ngoài nhiều năm, lần này chuẩn bị về quê sống... ..."
Nhưng không ngờ——
"Anh nói dối!"
Sắc mặt ông chủ đột nhiên tối sầm lại, như muốn nuốt chửng Tưởng Trung Nghĩa, câu nói tiếp theo của anh ta khiến tất cả mọi người đều lập tức đứng hình.
“Không thể nào vẫn còn người muốn quay về cái thôn đó.” Thần sắc ông chủ căng thẳng, trừng mắt nhìn Tưởng Trung Nghĩa, gần như là gằn từng chữ một nói ra: “Người muốn quay lại nơi đó đều chết hết rồi!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Tưởng Trung Nghĩa lập tức cứng đờ.
Cuối cùng vẫn là Bùi Càn chậm rãi lên tiếng, giải vây cho Tưởng Trung Nghĩa: "Ông chủ." Bùi Càn nói rất chậm nhưng có khí thế, ông ta nhìn vào mắt ông chủ, nói một cách chân thành: "Quả thật không dám giấu anh, chúng tôi được mời đến đây để giải quyết một chuyện cho thôn Tiểu Thạch Giản."
Chủ quán thậm chí còn không hỏi nguyên do đầu đuôi, đã nhận định chuyện mà vị khách nhắc đến chính là chuyện trong nhận thức của mình, biểu cảm sốt sắng nói: “Ông lão này, các ông hồ đồ quá!”
"Chuyện của thôn Tiểu Thạch Giản, là chuyện mà các ông có thể nhúng tay vào sao?"
"Đó là nguyền rủa!" Ông chủ đột nhiên trở nên kích động, hai tay nắm chặt, trên cổ nổi đầy gân xanh: "Là những người chết oan kia đến tìm thôn Tiểu Thạch Giản để đòi nợ!"
Chu Vinh nhìn chủ quán, vẻ kích động mà anh ta biểu hiện không chỉ vì sợ hãi, mà còn có một phần là vì tức giận, xem ra trước đó ở thôn Tiểu Thạch Giản chắc chắn đã xảy ra chuyện khiến người thần đều nổi giận.
Chuyện này không chỉ dẫn đến cái gọi là nguyền rủa của những người chết oan, mà còn khiến người ở lân cận đều vô cùng thù địch với những người đến từ thôn Tiểu Thạch Giản, ngay cả là một người phụ nữ bơ vơ khốn khó mất chồng cũng không ngoại lệ.
Nghĩ tới đây, Chu Vinh nhỏ giọng hỏi: "Thôn Tiểu Thạch Giản này..... rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Thở dài một cái, chủ quán kéo một chiếc ghế dài ra, chậm rãi ngồi xuống, trên bàn thắp một ngọn đèn dầu, thỉnh thoảng có cơn gió thoảng qua, ánh lửa lập lòe ánh lên mặt.
“Chuyện này phải bắt đầu từ 20 năm trước.” Giọng nói của anh ta trở nên khác hẳn trước đó, như thể đã rơi vào ký ức xa xôi.
"Thôn Tiểu Thạch Giản nằm ở trong núi, địa hình hẻo lánh, phát triển rất chậm, bao đời thôn dân đều sống dựa vào đánh cá và săn bắn."
"Nhưng rất nhiều năm trước hạ lưu sông Gia Lam đã bị ngăn dòng xây đập, khởi công xây dựng hồ chứa nước, dẫn đến việc đánh cá cũng bị ảnh hưởng nặng nề, vốn đã thâm sơn cùng cốc rồi, nay lại khó khăn chồng chất khó khăn." Anh ta thở dài, chậm rãi lắc đầu: "Làm gì có người phụ nữ nào nguyện ý gả đến đó."
"Nhưng không có phụ nữ thì không được, tội bất hiếu có ba điều, mà không con nối dõi là lớn nhất, các nhà các hộ không thể tắt hương hỏa, cho nên có người đề xuất tìm phụ nữ ở bên ngoài." Chủ quán cười lạnh một tiếng, đột nhiên giải thích: "Nói là tìm, thực ra là lừa, là bắt cóc."
“Nhưng những người phụ nữ cũng không ngốc, sau khi bị lừa bị bắt cóc đến đây, phát hiện tình hình hoàn toàn khác với những gì bọn họ được hứa hẹn hoặc tưởng tượng, nên lần lượt muốn về nhà, không cho về nhà sẽ gây chuyện, thậm chí còn lén lút chạy trốn.”
"Nhưng làm sao có thể chạy được thoát, nơi đó mỗi một nhà đều có nam giới độc thân, đều... đều cần phụ nữ."
"Bất luận có trốn đi đâu, chờ đợi bọn họ vẫn là địa ngục."
Trần Hiểu Manh đứng bên cạnh anh ta, nhạy bén quan sát thấy khi chủ quán nói đến đây, trong mắt hiện lên vẻ sắc bén, hai cánh tay buông thõng hai bên của anh ta, trong nắm đấm nắm chặt nổi lên những mạch máu xanh tím.
Anh ta đang đồng cảm với những người phụ nữ đó, đồng cảm với hoàn cảnh bi thảm của bọn họ.
“Sau đó thì sao?” Vu Mạn khẽ hỏi.
Lúc này, cô ta cũng đã thu lại thái độ thờ ơ trước đó của mình, coi như là sự tôn trọng cuối cùng đối với những người phụ nữ đau khổ hồi đó.
“Không có bức tường nào kín gió.” Chủ quán đặt tay lên bàn, biểu cảm hơi nhẹ nhõm được đôi chút: “Cuối cùng, cảnh sát dựa vào manh mối, đã tìm thấy thôn ẩn náu trong núi sâu này. Ngày hôm đó có rất nhiều rất nhiều người đến, không chỉ có cảnh sát, còn có rất nhiều bậc cha mẹ lo lắng khi biết tin con gái họ bị bắt cóc.”
"Khi cha mẹ của những cô gái nhìn thấy hoàn cảnh bi đát của con mình, thì đau đớn muốn chết, phẫn nộ vượt qua hàng rào phong tỏa của cảnh sát dựng lên, tóm lấy thủ phạm chính thực hiện vụ bắt cóc khỏi tay cảnh sát, sau đó cứ thế đánh chết.”
"Nghe nói, cảnh tượng ở hiện trường lúc đó vô cùng máu me, máu cùng bùn trộn lẫn vào nhau, đến một cỗ thi thể nguyên vẹn cũng không còn.