“Anh bị sao vậy?” Nhìn chằm chằm Chân Kiến Nhân bên cạnh, La Nhất không thể không mở miệng hỏi.
Cách đây không lâu, hai người vừa gặp nhau trước tòa giảng đường trung tâm. Trong lúc đang trao đổi thông tin lẫn nhau, chẳng ngờ Chân Kiến Nhân đột nhiên dừng lời.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh ta ngẩng đầu nhìn xung quanh bằng ánh mắt sắc bén, đầy vẻ cảnh giác.
Dường như La Nhất đã nhận ra gì đó. Anh ta bèn chậm rãi tìm tòi dựa theo phương hướng mà Chân Kiến Nhân đang nhìn.
Trước mặt là một khu công viên nhỏ cùng một hồ nước ở giữa.
Hồ đã khô cạn từ lâu, được ngăn cách bởi một hàng rào thấp.
Có một bồn hoa được xây bằng gạch đỏ bên phải hàng rào.
Xa hơn về phía Đông, nơi ấy là một khu rừng nhỏ. Tuy nhiên, vào mùa này thì lá cây đã rụng gần hết, khó mà được dùng để làm nơi trú ẩn. Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể thấy thông thoáng từ ngoài vào trong.
Ngoại trừ thỉnh thoảng có một vài giảng viên và sinh viên đi ngang qua, xung quanh cũng chẳng có chuyện bất thường gì.
Không nhìn thêm nữa, anh ta nghi hoặc nhìn sang Chân Kiến Nhân, khẽ giật khoé môi, nhưng khi còn chưa kịp nói tiếng nào thì Chân Kiến Nhân do dự bảo: “Vừa rồi, tôi đột nhiên có một trực giác rất xấu.”
Vì phải căng thẳng kéo dài nên La Nhất rất mệt mỏi. Anh ta bèn định thần lại, trầm giọng hỏi: “Ở phương diện nào?”
Sau một lúc lâu im lặng, Chân Kiến Nhân mới lắc đầu, “Tóm lại, tôi cũng không rõ. Khả năng cao là chúng ta đang bị lệ quỷ nhắm tới. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra manh mối và rời khỏi nơi chết tiệt này.”
“Vậy cần làm gì tiếp theo?”
“Chia ra hành động.” Chân Kiến Nhân đứng dậy, nhìn về phía La Nhất bên cạnh: “Anh đi sang phòng lưu trữ hồ sơ xem có tìm được thông tin của cô gái mà họ nhắc đến hay không. Còn tôi sẽ đi thông báo cho những người khác.”
“2:00 chiều, chúng ta sẽ gặp nhau tại phòng học âm nhạc ở khu C.”
...
Chân Kiến Nhân là người cuối cùng đến đây.
Vừa bước vào nhà ăn, anh ta lập tức trông thấy hai nhóm người, Giang Thành và Dư Văn, ngồi cùng một bàn.
Tên mập có thị lực rất tốt, vừa nhìn thấy Chân Kiến Nhân là nhiệt tình gọi đến ngồi cùng: “Quý ngài thần hộ mệnh, chúng tôi đang chờ anh nè!”
Dư Văn đang chia sẻ thông tin mà cô nhận được từ cô giáo Phùng Lan, người phụ trách buổi diễn tập.
Sau khi nghe chuyện Phùng Lan từng bị mắc kẹt trong văn phòng và các nhân viên bảo vệ trước cửa bị thiếu mất quai hàm, Chân Kiến Nhân đột nhiên bảo: “Có vẻ như câu chuyện mà tôi nghe ngóng được lại nằm ở một nửa đoạn đầu trong câu chuyện của cô.”
Anh ta và La Nhất đã dạo sang lớp 1 và lớp 2 của năm thứ 3 để tìm hiểu tình hình.
Hai lớp này là những lớp tham gia buổi diễn tập.
Trong video, con nữ quỷ bị ghi hình kia đang đứng cạnh các nữ sinh viên ấy.
Theo Chân Kiến Nhân, có một truyền thuyết trong giới sinh viên trường này liên quan đến phòng học âm nhạc ở Khu C.
Tin đồn rằng, khu C vào ban đêm sẽ khác biệt hẳn khi so với ban ngày.
Ở đó rất u ám và lạnh lẽo, ngay cả giữa mùa hè thì mọi người vẫn bị rùng mình vì cơn lạnh tại đó.
Lạ lùng hơn, dù có ăn mặc dày đến đâu thì cũng không thể chống lại cảm giác lạnh lẽo kia.
Bởi vì... cơn lạnh ấy tựa như lan toả từ tận đáy lòng của bạn, từng chút từng chút một.
Đặc biệt là... vào những đêm mưa.
Nói đến đây, Chân Kiến Nhân đột nhiên nhìn Dư Văn, ánh mắt của anh ta trông rất khó đoán.
Rốt cuộc, trong câu chuyện của Dư Văn cũng là vào một đêm mưa.
Vào đêm ấy, Phùng Lan, một giảng viên vừa đến trường chưa lâu, đã gặp phải một cảnh tượng kinh hoàng mà cô không bao giờ quên được: 4 “con người” bị mất cằm, đẫm máu toàn thân, đứng nhìn cô chằm chằm từ ngoài cửa.
“Chuyện gì sẽ xảy ra vào một đêm mưa?” Dư Văn lạnh lùng hỏi.
Có thể thấy rõ, người phụ nữ luôn điềm tĩnh này đã không còn bình tĩnh như trước.
Giọng điệu hơi lạnh lùng này chẳng qua là để che giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
Các manh mối bị phân mảnh, nhưng thời gian không chờ đợi một ai.
Người ta đồn rằng: Vào một đêm mưa, khi có người đến tòa nhà khu C một mình, sau đó bước lên cầu thang đi thông từ tầng 3 đến tầng 4, vậy sẽ có chuyện lạ cực kỳ cổ quái phát sinh.
Vốn dĩ là 48 bậc thang, bỗng dưng dư thêm một bậc thứ 49 vô cùng kỳ dị.
Mà ngay thời điểm đó, không gian xung quanh cũng sẽ thay đổi hẳn.
Dù là vách tường, sàn nhà hay hành lang, lớp học, bàn ghế... mọi thứ đều hoá thành mới tinh như chưa hề được sử dụng, chẳng khác gì thời gian và không gian bị đảo ngược.
Và bạn cũng sẽ được gặp một số người khác ở đây.
Chu Thái Phúc nuốt nước miếng, thấp giọng hỏi: “Gặp ai?”
“Mọi người,,,” Chân Kiến Nhân nhìn chằm chằm vào Chu Thái Phúc, “Giảng viên, sinh viên và thậm chí cả... những người mặc đồng phục bảo vệ nữa.”
Nghe vậy, Chu Thái Phúc sững sờ trong giây lát. Sau đó, cả người anh ta run lên bần bật.
Anh ta nhìn Dư Văn như thể đang cầu cứu, nhưng tầm chú ý của cô ta hoàn toàn không hướng về phía anh ta.
Giang Thành nhắc nhở: “Anh còn chưa đề cập đến phòng học âm nhạc.”
Chân Kiến Nhân nhìn sang vị trí khác: “Các sinh viên ấy nói rằng, nếu đẩy mở cửa phòng học âm nhạc, bạn sẽ có thể nhìn thấy một nữ sinh viên bên trong. Cô ta đang nhảy múa liên tục. Cô ấy múa rất đẹp, và bất cứ ai bước vào đều sẽ bị cuốn theo nhịp điệu của cô ấy. Dần dần, sau khi bài hát kết thúc, bạn sẽ được nữ sinh viên ấy hỏi một vài câu, nhưng họ tuyệt đối không thể trả lời.”
“Không thể trả lời...” Tên mập cau mày. Anh ta nghĩ rằng, mình vừa bắt được trọng điểm của vấn đề: “Tại sao không thể trả lời?”
“Vì dựa theo truyền thuyết, nếu dám trả lời câu hỏi của nữ sinh viên kia, ắt hẳn sẽ có một điều tồi tệ nào đó sẽ xảy ra.”
Chân Kiến Nhân nhớ rằng, khi nữ sinh mà mình hỏi chuyện đề cập đến đoạn này, cô ta đã dùng âm điệu lí nhí từ cuống họng, thậm chí còn không nghe được đến hết câu.
Nhưng Chân Kiến Nhân vẫn nghe rõ những lời cuối cùng của nữ sinh viên ấy. Cô ta cho biết, nếu không nghe theo thì sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại chốn đó, y hệt như những người khác.
Nói đên đây, chẳng những bản thân Chân Kiến Nhân mà tất cả những người còn lại đều tái mặt.
“Có phải nữ sinh viên đó đó đang múa... ba-lê không?” Trương Nhân Nhân lên tiếng lần đầu tiên, sau khi im lặng một lúc lâu.
“Đúng vậy.”
...
Có vẻ như... Nữ sinh viên đó chính là nguồn gốc của nhiệm vụ lần này.
Sau khi xác định được lệ quỷ, dấu móng vuốt từng được cả đám trông thấy tại hiện trường cũng đã có lời giải đáp.
Đó hoàn toàn không phải là dấu chân của một con dê rừng, mà là những dấu vết còn sót lại từ đôi giày mũi nhọn mà nữ quỷ ấy đã mang trong lúc múa ba-lê.
Nữ quỷ vừa múa ba-lê, vừa giết người phụ nữ mặc sườn xám và cả Long Đào.
Ngẫm lại, hình ảnh ấy thật quỷ dị, khiến ai nấy đều rung mình.
Liên quan đến nhiệm vụ lần này, bọn họ lập tức xác định được 2 quy tắc.
Nói cách khác, đó cũng là các điều cấm kỵ trong nhiệm vụ này.
Đầu tiên, khi đối mặt với nữ quỷ, đừng trả lời các câu hỏi của cô ấy dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Và nếu có thể, cố gắng không phát ra âm thanh.
Điều thứ hai, khi quay phim ở phòng học âm nhạc tại khu C, tất cả mọi người phải đi cùng nhau, không được tách rời. Nếu không thực sự cần thiết, tuyệt đối không đến những nơi như vậy vào ban đêm.
“Anh bạn đi chung với anh đâu rồi?” Dường như Chu Thái Phúc đột nhiên nghĩ ra gì đó, thế là lập tức tái mét cả mặt: “Chẳng lẽ anh ta đã…”
“Không.” Chân Kiến Nhân ngắt lời anh ta: “Anh ta đến phòng lưu trữ hồ sơ xem thử có thể tìm ra được thông tin về cô nữ sinh viên kia hay không. Lát nữa anh ta sẽ đến đây gặp chúng ta.”
Tên mập tựa như phát hiện ra một mánh khoé nào đó, thế là ỏn ẻn hỏi: “Anh bạn La Nhất kia tự đi một mình à? Sao nguy hiểm quá vậy?”
“Anh mập, không cần hao tâm tổn trí về chuyện đó đâu.” Chân Kiến Nhân mỉm cười: “Tôi rất tin tưởng vào bạn bè của mình, thế nên chỉ lo lắng cho mỗi các anh chị tại đây mà thôi.”
Tiếp theo, anh ta không nhìn tên mập nữa, mà chuyển ánh mắt sang Giang Thành, ác ý hỏi: “Còn anh có phát hiện gì ở bên trung tâm trang thiết bị hay không?”