Chái phòng không lớn, Tần Giản đưa mắt ra nhìn, cả người lập tức ớn lạnh. Không có tranh! Tranh đã đi đâu rồi? Làm sao có thể, chẳng lẽ là bọn họ đã giấu bức tranh đi rồi? Trong đầu Tần Giản đang nhanh chóng phân tích. Không, không thể nào, bức tranh đó chỉ cần nhìn là biết có vấn đề, đừng nói đến việc chạm vào, cho dù chỉ nhìn lâu một chút cũng không biết sẽ gây ra rắc rối gì lớn nữa. Bọn họ không dám. Chẳng lẽ... trái tim của Tần Giản đang đập thình thịch, là bức tranh .....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.