Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đáng sợ hơn chính là... nữ nhân kia đi một đôi giày cao gót màu đỏ!"

Nghe đến đây, sắc mặt của Dư Văn và Trương Nhân Nhân đều thay đổi.

Bọn họ nghĩ ngay đến điều mà nữ nhân vừa nhắc tới, tiếng giày cao gót ẩn hiện trong tiếng bước chân.

Chẳng lẽ...

Không cho bọn họ có thời gian tiếp tục suy nghĩ, nữ nhân khàn giọng nói: “Cũng từ đó, tôi bắt đầu nghi ngờ thân phận của những người này.”

"Mặc dù tôi mới tới trường học không lâu, nhưng mấy người bên chỗ bảo vệ tôi cũng có tiếp xúc mấy lần, trong ấn tượng của tôi, chưa bao giờ gặp qua những người này."

"Hơn nữa người của bộ phận bảo vệ trong thời gian làm việc, không được phép đi giày cao gót."

“Tôi cố ý lề mề một hồi, nói muốn tìm ít đồ, bọn họ đứng ở ngoài cửa đợi tôi, nhưng rất nhanh nam nhân dẫn đầu, chính là tên đầu trọc hung ác kia.” Nữ nhân nhấn mạnh.

"Thái độ của anh ta càng ngày càng tệ, sắc mặt u ám như sắp vắt ra nước, mặc dù tôi đang sợ chết đi được, nhưng vẫn kiên quyết khẳng định, chưa tìm thấy đồ thì tuyệt đối sẽ không đi."

“Bọn họ từ đầu đến cuối đều đứng ở ngoài cửa, không hề đi vào văn phòng, phải không?” Dư Văn hỏi.

Nữ nhân gật đầu, trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu: "Đúng vậy, tôi vẫn luôn nghĩ không ra, rõ ràng là cửa đang mở, nhưng bọn họ không vào, chỉ ở bên ngoài đợi tôi."

"Sau đó thì sao?" Trương Nhân Nhân không nhịn được hỏi: "Cô đã thoát thân như thế nào?"

"Lúc đó khi tôi ý thức được việc bọn họ tạm thời sẽ không xông vào, mới bình tĩnh lại được một chút, sau đó lấy cớ đến văn phòng chủ nhiệm lấy tài liệu, nhưng thực ra là muốn trốn vào bên trong."

Nói đến đây, nữ nhân giải thích: “Lúc đó, văn phòng của chúng tôi là một gian rất lớn, tất cả các giáo viên cùng khoa đều làm việc ở đây, trong đó có một phòng duy nhất được đặc biệt ngăn ra ở phía trong cùng, được sử dụng làm văn phòng của chủ nhiệm khoa."

"Tôi không cách nào để ý phản ứng của bọn họ, tóm lại là đã hạ quyết tâm, đến văn phòng của chủ nhiệm khoa, dùng điện thoại của chị ấy, để gọi cho các giáo viên khác cứu giúp."

"Trên cánh cửa đó có một tấm gương lớn, treo lên để cho giáo viên chỉnh lí quần áo đầu tóc."

"Ngay khi tôi mở cửa ra một nửa, góc gương vừa vặn có thể phản chiếu vị trí của cánh cửa, tôi vô thức liếc nhìn nó..."

Nói đến đây thì nữ nhân không nói nữa, Dư Văn chú ý tới hai mắt của cô ta chậm rãi mở to, trong con ngươi tràn đầy vẻ kinh hãi.

Chu Thái Phúc sợ đến suýt nữa khóc thành tiếng, ôm chặt bả vai nói: "Cô này đừng có nói lấp lửng như vậy, rốt cuộc cô nhìn thấy cái gì."

“Trước cửa có… bốn người đang đứng.” Nữ nhân thở hổn hển, trong không gian nhỏ hẹp, như lắp đặt một ống bễ cũ nát.

Trương Nhân Nhân đột nhiên cau mày.

Điều này không khớp với suy đoán của cô ta.

Dư Văn cũng dừng bút trong tay, khó hiểu nhìn nữ nhân trước mặt.

Rất lâu sau ——

“Bọn họ đều không có quai hàm.” Nữ nhân ngẩng đầu gằn từng chữ nói.

......

"Bác sĩ." Tên mập vừa húp cháo kê, vừa vô cùng hào hứng nói với Giang Thành: "Anh thật lợi hại! Làm sao anh biết hai tên 405 kia sẽ lẳng lặng lau dấu tay máu đi?"

Giang Thành nhồm nhoàm một hồi, cuối cùng chậm rãi nhổ ra một cái xương cá, cá chiên hôm qua rất ngon, hôm nay tâm tình rất tốt nên hắn lại gọi tiếp.

"Những người bị quỷ nhắm đến trong nhiệm vụ nhất định sẽ bị những người khác bỏ rơi." Giang Thành giải thích: "Độ khó của nhiệm vụ lần này không thấp, anh ta chỉ dựa vào bản thân thì khó mà chơi được."

——

Thời gian quay trở lại vài giờ trước, khoảng 4 hoặc 5 giờ.

Ngoài cửa sổ trời vẫn còn tối.

Tên mập dựa vào tường, nghiêng đầu và ngủ say.

Giây tiếp theo, cổ đột nhiên lành lạnh.

Anh ta chợt bừng tỉnh, trong tiềm thức tưởng có quỷ đến bẻ cổ mình.

"Bác sĩ." Tên mập nhìn Giang Thành đang cầm chai nước suối trước mặt, thỉnh thoảng lộ ra vẻ mặt dò xét, nhất thời cảm thấy hơi xấu hổ, lắp bắp nói: "Tôi thề là tôi chỉ vừa mới ngủ thôi, trước đó tôi đều có gác đêm."

Giang Thành cũng lười so đo với anh ta, chỉ bảo anh ta khẽ thôi, lát nữa ra ngoài với hắn một chuyến.

Tên mập lắc lắc cái đầu không tỉnh táo, xuống giường, vén góc rèm lên, đầu tiên là nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, sau đó quay đầu lại, nghi hoặc nói: “Trời còn chưa sáng, bây giờ ra ngoài có nguy hiểm không."

Giang Thành đã thu dọn xong đồ đạc cần thiết, quay đầu lại hỏi: "Nếu không tôi sẽ đi một mình, anh ở lại chờ tôi."

Tên mập suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, vậy bác sĩ, anh chú ý an toàn nhé."

Ngay khoảnh khắc Giang Thành định mở cửa rời đi, thân thể hắn đột nhiên khựng lại, sau đó như chợt nhớ tới điều gì, quay người thấp giọng nói với tên mập: "Đúng rồi, lúc nãy khi tôi tỉnh ngủ, mơ màng hình như nhìn thấy dưới gầm giường của anh có một bóng người."

Tên mập rùng mình một cái: "???"

"Đương nhiên," Giang Thành nói tiếp, "Cũng có thể là tôi hoa mắt nhìn nhầm."

Lần này tên mập đã hoàn toàn tỉnh táo, cổ họng cuộn lên, lập tức cách xa chiếc giường.

"Bác sĩ." Vẻ mặt anh ta khiếp sợ, nhưng lại không dám lớn tiếng, trông bộ dạng vô cùng mâu thuẫn: "Anh đừng có dọa tôi, trông tôi bề ngoài to lớn, nhưng thật ra bên trong rất mỏng manh yếu đuối."

"Không sao, anh đừng để ý." Giang Thành an ủi nói: "Mọi chuyện hãy nghĩ theo hướng tích cực, cho dù có đúng là quỷ đi nữa, cũng chưa chắc là tới giết anh. Nói không chừng chỉ muốn làm gãy tứ chi của anh, sau đó bẻ hết răng, treo ngược lên cột cờ làm linh vật thôi?"

Tên mập run rẩy cầm lấy áo khoác mặc vào: "Bác sĩ, anh đừng nói nữa, tôi... tôi đi với anh thì hơn."

“Anh có muốn suy nghĩ lại không?” Giang Thành chưa bao giờ ép buộc người khác, hắn chỉ đang hỏi ý kiến của tên mập.

"Không cần đâu." Tên mập lắc đầu: "Cho dù tôi không đi cùng anh, tôi cảm thấy cũng không thể ở trong phòng này nữa."

"Vậy thì được."

Nhưng chuyện khiến tên mâp không ngờ tới chính là, hai người không hề rời khỏi tòa nhà ký túc xá, thậm chí còn không đi cách phòng quá xa.

Hai người đứng trước cửa phòng 405.

Trong ánh sáng yếu ớt, tên mập nhìn Giang Thành lấy từ trong túi ra một cái lọ nhỏ màu trắng.

Chính là loại dùng để đựng thuốc, rất phổ biến.

Sau đó là sự chờ đợi rất lâu. Nhiệm vụ của tên mập chính là canh chừng cho Giang Thành.

Anh ta có thị lực tốt, khi còn đi học, có thể cách một người, nhìn thấy phiếu trả lời của học sinh top đầu.

Bây giờ cổ của anh ta đang linh hoạt chuyển động, giống như một chiếc radar hình người rắn chắc.

"Phù--"

"Phù--"

Một cơn gió không biết từ đâu ập đến, quét qua hành lang, thổi tung những đồ lặt vặt dưới đất và vài cánh cửa khép hờ, tạo nên những tiếng động quái dị không thể diễn tả được.

Giang Thành lập tức úp ngược lọ thuốc vào lòng bàn tay phải.

Đôi mắt sắc bén của tên mập, nhìn thấy đó là một chất lỏng hơi sền sệt, có màu sẫm.

Cùng lúc đó, một mùi quen thuộc từ trong khoang mũi truyền đến.

Một mùi khá tanh, còn xen lẫn một chút vị ngọt.

Là máu!

Đồng tử của anh ta co lại.

Sau đó liền thấy Giang Thành trải đều máu lên lòng bàn tay, rồi nhẹ nhàng in lên cửa phòng 405.

Sau khi lòng bàn tay rời đi, một dấu tay đẫm máu rõ ràng còn sót lại ở đó.

Tên mập mở to mắt, cổ họng "ục ục" một tiếng.

Tiếp theo, Giang Thành lại lật ngược lọ thuốc, gõ gõ, tiếp tục dùng số máu còn lại vẽ vẽ, mỗi ngón tay đều dài ra gấp đôi bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK