Bữa ăn này rất thịnh soạn. Có lẽ là vì không cần phải trả tiền, Giang Thành đều lấy mỗi món một phần.
Hắn nhét một cái đùi quay vào miệng, trong khi bàn tay vẫn còn gắp nhanh một con tôm càng, mà vỏ tôm trên đĩa sắp chất đống thành một ngọn núi luôn rồi: “Mập này! Dù sao thì anh cũng nên ăn một chút đi.”
Tên mập thở hắt ra, quả thật là bó tay với Giang Thành luôn rồi.
Nhưng thấy thịt cá, tên mập ăn không vô. Thế là anh ta dùng đũa gắp một miếng bánh ngô bỏ vào miệng, nhai chậm rãi.
“Bác sĩ!” Anh ta nhìn quanh một vòng, thấp giọng hỏi: “Anh có nghĩ rằng... Đây là thế giới thực hay không?”
Dường như câu nói này đã lẩn quẩn trong tâm trí của tên mập từ rất lâu rồi, giờ mới dám nói ra. Anh ta mím môi nói tiếp: “Dù muốn bảo không phải, nhưng đối với tôi thì mọi người ở đây đều rất chân thực, giống như thế giới mà chúng ta đang sống vậy. Cơ mà...”
“Nhưng nếu đây là thế giới thật, thì làm gì thế giới của chúng ta lại vô cớ xuất hiện tình huống như vậy.” Vừa nhổ mẩu xương trong miệng ra, Giang Thành thản nhiên nói.
“Ừ.”
Lấy một chiếc khăn giấy miễn phí ra để lau tay, Giang Thành nhìn tên mập: “Tôi cũng từng nghĩ qua rồi. Nếu bản chất của Ác mộng là thời gian và không gian đảo lộn, vậy mỗi khi chúng ta mở cửa, thì nơi mà chúng ta đến đều chính là những gì mà người ta trải qua trong thực tế.”
Tên mập hiểu chỗ được chỗ không, thể là nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ, ý anh là sao?”
“Nếu đây chính là quá khứ, vậy về cơ bản là chúng ta không thể nào thay đổi được kết quả. Nói cách khác, dù chúng ta có đến đây hay không, thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thế giới này cả.”
“Anh nói khó hiểu quá...”
Tên mập còn chưa nói xong, Giang Thành đã ngắt lời. Hắn nhìn chằm chằm về phía cửa, sắc trời bên ngoài đã tối sầm.
“Nhưng chúng ta đã thay đổi nơi này rồi, đúng không? Anh thử nhìn xung quanh xem... Nếu đây là thế giới hiện thực, cảnh tượng như vậy làm sao lại có thể xảy ra? Nơi đây...” Hắn dừng lời một hỏi, sau đó đổi giọng: “... giống như chuẩn bị sẵn cho chúng ta vậy.”
Đồng tử trong mắt của tên mập chậm rãi co lại: “Vậy theo ý anh, đây là thế giới chỉ chuẩn bị cho một mình chúng ta à?”
“Tôi cũng không biết. Những chứng cớ mà tôi nắm giữ đến hiện tại vẫn chưa đủ để chứng minh cho suy luận của tôi. Lúc này, mọi thứ đều là suy đoán.”
Giang Thành rút lấy hai chiếc khăn giấy sạch, gấp chúng lại và cho vào túi áo khoác.
Động tác rất nghiêm chỉnh, cẩn thận và tỉ mỉ.
Lúc này, người đàn ông trước mặt chợt mang đến cho tên mập một cảm giác hoàn toàn lạ lẫm. Hắn trông cứ như một cỗ máy tinh vi.
Từng bánh răng, mọi ổ trục và các thành phần trụ cột đều đang hoạt động hoàn hảo trên quỹ đạo của nó.
“Này mập.” Giang Thành đột nhiên mở lời, khiến tên mập đang trong trạng thái suy nghĩ vu vơ phải giật mình.
“Bác sĩ, anh nói đi.” Tên mập gật đầu lia lịa: “Tôi đang nghe đây.”
“Anh có từng nghĩ đến... thế giới bên ngoài chưa?” Giang Thành nhìn chằm chằm về phía cửa, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở nhẹ ra.
“Thế giới bên ngoài?”
“Ừ!” Giang Thành quay đầu nhìn lại; ánh mắt của hắn bao hàm chút gì đó mà tên mập không thể nào hiểu nỗi. “Là không gian bên ngoài ngôi trường này, không chỉ mỗi góc phố đối diện, quán cafe bên kia, mà ý tôi chính là... những nơi xa hơn.
Ở nơi đó... sẽ có hình dạng như thế nào?”
Vốn dĩ tên mập chưa bao giờ suy nghĩ đến những gì mà Giang Thành vừa nói. Cuối cùng, anh ta mới nhận ra được điểm khác biệt giữa bản thân và Giang Thành... Không đúng, phải là điểm khác biệt lớn nhất giữa bọn họ và Giang Thành.
Hầu hết mọi người chỉ đang tìm cách sống sót qua nhiệm vụ này, và họ sẽ không tiếc công sức để bày bố âm mưu lẫn dương mưu.
Vì để sống sót trong nhiệm vụ, bọn họ dường như bị vắt kiệt sức lực.
Nhưng bố cục của Giang Thành đã vượt qua bản thân nhiệm vụ này từ lâu. Hắn đang suy nghĩ về những điều sâu xa hơn, tại một tầng thâm thuý hơn.
Ví dụ về ác mộng, và cả quy tắc tồn tại bên trong từng nhiệm vụ của thế giới ác mộng.
Hòng tìm ra một quy tắc thực sự.
Tên mập là một người rất trung thực. Bất kể trong cuộc sống hay công việc, anh ta đều thực hiện đúng nghĩa vụ của chính mình, nhận lấy những gì mà bản thân nên nhận lấy, không dám tưởng tượng hay kỳ vọng xa vời.
Nhưng anh ta không ngốc. Rõ ràng rằng, câu nói vừa rồi của Giang Thành đã mở ra một cánh cửa mới cho tên mập.
“Tôi cũng không biết.” Tên mập xấu hổ cúi đầu, thành thật trả lời, sau đó lắc đầu, thấp giọng nói: “Tôi cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Nhất thời, bầu không khí hơi xấu hổ.
Tít... Tít... Tít...
Vừa cúi đầu xuống, tên mập bỗng nghe thấy âm thanh nhấn phím.
Anh ta ngẩng đầu, ngờ vực nhìn sang Giang Thành.
Để rồi trông thấy Giang Thành ngồi thẳng lưng, cầm điện thoại di động và bấm số gì đó bằng tay phải.
Đĩa và bát trên bàn ăn đều được đặt sang một bên, vị trí trung tâm là một tờ giấy trắng vừa được trải thẳng ra.
Chắc hẳn tờ giấy kia đã bị xé ra từ một thứ gì đó, ở cạnh và góc vẫn còn những điểm thủng không đồng đều.
Nếu nhìn kỹ, trên đó ghi dày đặc những cái tên người, phía sau còn có số điện thoại tương ứng.
Tên mập chậm rãi mở to mắt: “Đây là...”
Anh ta nhận ra chất liệu của tờ giấy này, rất giống với loại giấy của cuốn sổ lưu niệm mà bọn họ tìm thấy trong phòng lưu trữ hồ sơ, cái loại mà dường như bị tẩm vào dầu bóng nhờn nhờn vậy.
Kê điện thoại lên tai, Giang Thành vẫn im lặng, khiến tên mập không khỏi nín thở căng thẳng.
Lần này, Giang Thành vẫn không lên tiếng trước. Tuy nhiên, tên mập dần dần phát hiện ra rằng, từ lúc gọi điện thoại, sắc mặt của Giang Thành đang chậm rãi biến đổi hẳn.
Nhưng dù lo lắng đến đâu, anh ta cũng không dám xen vào.
Sự thật đã chứng minh rằng, mặc dù đôi khi Giang Thành khá cà lơ phất phơ, nhưng đôi khi hắn lại cực kỳ đáng tin cậy.
Ít nhất, cái cơ thể hơn 100 kg hiện tại của mình bây giờ vẫn còn sống và tung tăng nhảy nhót, phần lớn là nhờ vào Giang Thành.
Một lúc sau, Giang Thành tắt máy, lấy ra cái túi mà hắn từng cất vào trước đó.
Sau đó là nhét tờ giấy trước mặt vào.
“Bác sĩ!” Tên mập nuốt nước miếng: “Đối phương nói gì thế?”
Giang Thành đứng lên, đeo túi máy ảnh sau lưng: “Gọi không được, thuê bao ngoài vùng phục vụ.”
Tên mập sửng sốt một chút.
Tại sao lại như thế?
Anh ta không cố ý đếm số phút mà Giang Thành nghe điện thoại, nhưng chắc chắn là vượt quá 01 phút.
Không gọi được... mà mất thời gian chờ lâu đến vậy à?
Tuy không hiểu, nhưng tên mập vẫn mơ hồ hít hà nhẹ.
Anh ta sáng suốt không hỏi quá nhiều.
Giang Thành đã nói như vậy, nhất định là có lý do của hắn. Hơn nữa, sau khoảng thời gian tiếp xúc này, anh ta cũng hoàn toàn tin tưởng vào Giang Thành.
Dù Giang Thành thỉnh thoảng lại đột nhiên lên cơn bại não, nói vài câu nhảm nhí kiểu như mình là trai bao hạng Vip của mấy quán chuyên làm ăn kinh doanh về đêm.
Tiên sinh Lỗ Tấn đã từng nói rằng, lòng tin là một kiểu thiện chí khá buồn cười.
Tên mập cũng đồng ý luận điệu này.
“Đi thôi.” Giang Thành thu dọn đồ đạc. Sau khi kiểm tra thấy không còn sót lại gì, hắn bèn bước ra khỏi cửa.
Tên mập chậm hơn một bước, cuối cùng cũng bắt ra tới bên ngoài: “Bác sĩ!” Anh ta vội vàng nói: “Chúng ta quay về ký túc xá à?”
“Không!” Đứng cạnh cửa vào phòng ăn, Giang Thành nhanh chóng phân biệt phương hướng rồi chỉ vào một bên nọ: “Đi hướng này. Chúng ta dạo sang trung tâm thiết bị.”
Tên mập dừng bước, nhăn nhó mặt mày; “Nhưng mà... Hiện tại, trời đã sập tối rồi. Nếu mà đi bây giờ...”
“Này mập.” Giang Thành quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tên mập: “Từ lúc chúng ta rời khỏi phòng lưu trữ hồ sơ cho đến tận thời điểm này, anh có gặp bất kỳ một bạn sinh viên nào không?”
Tên mập cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó vô thức nuốt ực một cái: “Không gặp ai cả.”
“Biết tại sao không?”
Nhìn vẻ mặt của Giang Thành, tên mập chợt có một dự cảm không lành, thế là run giọng hỏi: “Tại sao?”
Giang Thành ngẩng đầu, nhìn ngắm màn đêm bên trên.
Bầu trời đen đặc, tựa như bị một lớp màn mực bao phủ lên; chẳng hề có trăng sáng, cũng chẳng thấy ánh sao đầy trời đâu.
“Bởi vì... trời sẽ không bao giờ sáng nữa.” Giang Thành nói.