“Bệnh viện Hoa Nhân...” Sở Cửu suy nghĩ một chút, thầm ghi nhớ cái tên này. “Cảm ơn chị.” Giang Thành nhìn người phụ nữ bằng ánh mắt cảm kích. Sau đó, hắn đứng dậy, vô cùng tự nhiên mà nói: “Chúng tôi phải đi làm, không dám quấy rầy chị nữa.” “Ngồi chơi thêm xíu nữa đi.” Thấy hai người chuẩn bị rời đi, người phụ nữ này bèn luồng tay vào áo len, đứng dậy và nói: “Lâu lắm rồi mà chẳng có ai đến nhà tôi chơi cả. À đúng rồi…” Dường như chợt nhớ ra điều gì đó,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.