Cũng chính trong hình ảnh phản chiếu của gương, Dư Văn và Trương Nhân Nhân đã xác nhận danh tính của La Nhất.
Anh ta là quỷ.
La Nhất thực sự đã bị quỷ giết.
Không ai dành ra ít cảm xúc của mình cho cái chết của anh ta, giây tiếp theo, Dư Văn và Trương Nhân Nhân đồng thời nghĩ đến một vấn đề.
La Nhất... đã chết khi nào?
Và chết ở đâu?
Đáp án gần như đã rõ...
Bọn họ vẫn còn nhớ, theo những gì Chân Kiến Nhân đã nói ngày hôm qua, anh ta vội đến tập hợp với mọi người trước, trong khi La Nhất một mình đến phòng hồ sơ để điều tra.
Hiển nhiên, anh ta đã gặp phải quỷ ở đó, đồng thời bị giết chết, để thay thế.
Điều này cũng giải thích tại sao "La Nhất" sau khi trở về lại nói rằng mình không tìm thấy gì trong phòng hồ sơ.
Quỷ... tất nhiên sẽ không tiết lộ thông tin của mình.
.............
Chu Thái Phúc bước vào phòng trước.
Diện tích bên trong rất lớn, gần chỗ La Nhất ngã xuống đất có một cái bàn gỗ, còn có một chiếc ghế bành kiểu cũ, da ở lưng ghế đã cũ sờn.
Bên trên tích tụ một lớp bụi mỏng.
Căn phòng dài và hẹp, nhìn vào sâu, đều là những dãy kệ sắt màu xanh lục thẫm.
Ngoài ra còn có những chiếc kẹp ghi chú màu xanh lam nhạt trên một số kệ sắt gần đó.
Mà trên kệ sắt phía xa chất đầy các túi giấy kraft.
Bên trong sâu đến mức không nhìn thấy tận cùng.
Căn phòng không thể rộng vô hạn, chỉ là vấn đề về ánh sáng.
Cửa sổ duy nhất cách không xa bàn làm việc.
Sâu bên trong phòng chắc cũng có cửa sổ, nhưng có thể đã bị bịt kín hoặc che bằng rèm tối màu.
Dưới ánh sáng yếu ớt, bên trong mờ mờ ảo ảo, khiến Chu Thái Phúc có cảm giác khó chịu, cổ họng không khỏi chuyển động.
Thu hồi ánh mắt, anh ta chuẩn bị nhanh chóng thu thập manh mối, sau đó rời khỏi nơi này.
Thấy bên trong không có chuyện gì xảy ra, Dư Văn cũng bước vào, bước chân của cô cực kỳ nhẹ nhàng, giống như sợ đánh thức thứ gì đó vậy.
Khi bước vào, cô liền tìm xem có công tắc đèn ở cửa không.
"Tạch."
Sau khi tìm thấy công tắc, cô ấn xuống, nhưng không có phản ứng.
“Đã quá lâu rồi.” Chu Thái Phúc ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi nói: “Cho dù có đèn, chắc cũng đã hỏng.”
Du Văn dựa vào cửa sổ, như vậy một là để thuận tiện quan sát La Nhất, hai là ít nhất ở đây có ánh sáng, nơi có ánh sáng sẽ an toàn hơn một chút.
La Nhất yên tĩnh nằm trên mặt đất, phần trên cơ thể anh ta thấm đẫm máu, cổ áo bị xé toạc, cơ thể anh ta vặn vẹo một cách bất thường.
Cánh tay trái bị gãy ở khuỷu tay, bị bẻ khớp trẹo ra sau.
Trước khi chết có thể đã vật lộn...
Bởi vì không ai muốn lật anh ta lại, nên cũng không nhìn rõ mắt của anh ta.
"Em xem." Chu Thái Phúc ngồi xổm xuống, nhìn La Nhất đã hoàn toàn chết, sắc mặt hơi thay đổi: "Động tác của anh ta giống cái gì?"
Dư Văn nhìn nhìn, sau đó lại nhìn vào vị trí của chiếc bàn.
Đầu của La Nhất hướng ra cửa, nhưng chân lại hướng vào bên trong.
"Anh ta bị tấn công khi đang định rời đi..." Một lúc sau, Dư Văn nói: "Đó là lý do tại sao anh ta lại có tư thế này sau khi ngã xuống đất."
"Đúng." Chu Thái Phúc gật đầu.
“Quai hàm của anh ta cũng đã biến mất.” Dư Văn nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt nghiêng của La Nhất, tiếp tục nói:
“Xem ra đây là thói quen của quỷ, nhưng…” Chu Thái Phúc sờ sờ khuỷu tay bị gãy của La Nhất, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Là bị một lực lượng cực lớn bẻ gãy, xương bên trong hầu như đều đã gãy vụn.”
Anh ta ngẩng đầu lên: "Trong số những thi thể mà chúng ta đã thấy, chỉ có anh ta là người duy nhất gặp phải chuyện này, anh ta có gì đặc biệt sao?"
Dư Văn tiếp tục nhìn xuống khuỷu tay của La Nhất, ánh mắt đột nhiên dừng lại: "Anh xem." Cô lên tiếng: "Ngón tay của anh ta hình như cũng..."
Nghe vậy Chu Thái Phúc ngồi xổm xuống, dùng tay giơ ngón tay của La Nhất lên.
Ngón tay của La Nhất có một nửa đều chìm trong vũng máu, toàn bộ cảnh tượng trông rất bi thảm.
“Ngón tay của anh ta cũng bị bẻ gãy!” Chu Thái Phu kinh ngạc kêu lên.
Sau đó, anh ta lập tức nâng cánh tay phải đang đè dưới thân của La Nhất lên.
Ngoại trừ vết máu, cánh tay phải vẫn còn nguyên vẹn.
Ngón tay cũng vậy.
"Em nhớ La Nhất... anh ta hình như thuận tay trái." Dư Văn nhìn chằm chằm vào thi thể, nói.
Chu Thái Phúc như đã nghĩ thông chuyện gì, lập tức nhìn vào chỗ sâu trong phòng hồ sơ, nơi đó có để vô số túi giấy kraft nhiều không kể xiết, dưới ánh đèn lờ mờ, thế mà lại có chút âm u.
"Anh biết rồi." Chu Thái Phúc nói: "La Nhất có lẽ đã tìm ra manh mối về con quỷ, đang chuẩn bị mang theo manh mối rời đi, thì bất ngờ bị quỷ tấn công. Sau đó, trong lúc giằng co, con quỷ đã nghiền nát cánh tay trái của anh ta."
"Bởi vì anh ta thuận tay trái, cho nên lúc đó anh ta cũng đang dùng tay trái để nắm tài liệu có liên quan đến con quỷ."
Dư Văn gật đầu nói: "Chắc là như vậy rồi."
“Chết tiệt!” Chu Thái Phúc nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Bây giờ tài liệu đã bị con quỷ lấy mất, thậm chí có thể đã tiêu hủy, manh mối này coi như đã bị đứt.”
Vậy bọn họ chỉ có thể đến phòng thiết bị, hoặc là tòa C để thử vận may, nhưng dù nghĩ thế nào, nguy hiểm đều rất cao.
Đặc biệt là trong phòng thiết bị, quỷ rất có thể đã xử lý Chân Kiến Nhân, đang chờ bọn họ tự chui đầu vào rọ.
"Đừng bi quan như vậy." Dư Văn chậm rãi nói: "Em nghĩ cho dù quỷ đã lấy mất tài liệu, thì khả năng cao cũng sẽ không tiêu hủy, biết đâu chúng ta có thể tìm thấy nó ở nơi khác."
Chu Thái Phúc cau mày: "Nói thế nào?"
"Quy tắc." Dư Văn lại liếc nhìn La Nhất trên mặt đất, sau đó quay đầu lại nhìn vào mắt Chu Thái Phúc, tiếp tục nói: "Em nghĩ quy tắc sẽ không cho phép quỷ làm như vậy, nếu không nó đã có thể giết chết La Nhất trước khi anh ta tìm thấy thông tin về mình, tại sao phải đợi đến khi anh ta lấy được thông tin chuẩn bị rời đi rồi mới ra tay."
"Hoặc tiến thêm bước nữa, trước khi La Nhất đến đây, tiêu hủy các manh mối có liên quan đến mình, không phải sẽ đơn giản hơn hay sao?" Dư Văn nói.
Nghe vậy, sắc mặt của Chu Thái Phúc tốt lên rất nhiều, anh ta đứng lên nói: "Ý của em là, quy tắc trong nhiệm vụ không cho phép quỷ làm như vậy?"
"Đương nhiên." Dư Văn đáp: "Chúng ta đều biết, mặc dù quỷ trong mỗi nhiệm vụ đều có năng lực, cách thức giết người và sở thích khác nhau, nhưng chúng có một điểm chung, đó là đều bị hạn chế bởi các quy tắc trong nhiệm vụ."
Dừng một chút, Dư Văn tiếp tục nói: "Mặc dù khi thời hạn nhiệm vụ càng đến gần, bọn chúng sẽ được giải phóng ra càng nhiều năng lực kinh khủng hơn, giống như là phong ấn áp chế bọn chúng dần được mở. Nhưng chỉ cần chưa đến thời khắc cuối cùng, bọn chúng vẫn không phải là không có đối thủ."
"Nói cách khác, bọn chúng nhiều nhất chỉ là giấu diếm manh mối đi kĩ hơn, càng ngày càng kĩ, nhưng không cách nào triệt bỏ tận gốc manh mối."
Nói xong câu này, Dư Văn nhìn Chu Thái Phúc, nói với giọng rất nghiêm túc: "Đây là con đường sống cuối cùng mà chúng ta có trong quy tắc nhiệm vụ."
Chu Thái Phúc suy nghĩ một chút, biết Dư Văn nói có lý, ngẩng đầu nghi hoặc hỏi: "Vậy dựa theo suy đoán của em, em cảm thấy quỷ sẽ cất giấu manh mối ở nơi nào?"
“Phòng học nhạc?” Chu Thái Phúc sờ sờ cằm nói ra suy đoán của mình: “Hay là phòng thiết bị, hay là một góc nào đó hoàn toàn không liên quan?”
Dư Văn nhìn người yêu của mình, bật cười: "Không." Cô trông như có vẻ ngẫu nhiên liếc nhìn vào chỗ sâu trong căn phòng một cái, chậm rãi nói: "Nếu như em là quỷ...... em sẽ để nó trở lại chỗ cũ."