Không chút quan tâm đến ánh mắt thâm độc đang dõi theo phía sau mình.
Càng nhìn bộ mặt Giang Thành, Trần Hiểu Manh càng khó chịu, hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức.
Thị trấn An Bình có diện tích không lớn, lữ quán lại nằm ở vị trí trung tâm của thị trấn, rất nhanh bọn họ đã đến ven rìa thị trấn, một ông lão đang dựa vào hàng rào, trong miệng đang hút tẩu thuốc.
Trông ông lão có vẻ sống trong cảnh nghèo khó, quần áo sờn rách, vá chồng chất lên nhau, ống quần lấm lem bùn đất, hai con mắt hơi hé mở nhìn vẩn đục, có thể đã bị mù.
Hàng rào phía sau bẩn thỉu, nhếch nhác, có lẽ trước đây dùng để chăn nuôi gia súc như lợn hay lừa, nhưng giờ chỉ còn lại những đống rơm ngổn ngang lẫn trong dòng nước đục ngầu, thoang thoảng mùi hôi thối theo gió đưa.
Bùi Càn từ xa nhìn ông lão một lúc, sau đó chắp tay sau lưng rất tự nhiên đi về phía trước.
Trần Hiểu Manh có suy nghĩ cũng muốn đi theo, nhưng bị Chu Vinh ngăn lại.
Bùi Càn đi đến bên cạnh ông lão, không chút do dự dựa vào hàng rào bên cạnh, một lúc sau, hai ông lão trạc tuổi bắt đầu nói chuyện.
Dần dần, ông lão dường như đã có hứng thú, thậm chí còn quay lại chỉ vào hàng rào, như thể đang giới thiệu gì đó với Bùi Càn.
Mười phút sau, Bùi Càn chào tạm biệt và rời đi.
Ông lão chất phác run rẩy lấy từ trong túi áo vá rách nát ra một điếu thuốc lá tự chế nhàu nhĩ, muốn đưa cho Bùi Càn.
Bùi Càn lịch sự từ chối, nhưng ông lão dường như rất bướng bỉnh, liên tục yêu cầu ông ta nhận nó, Bùi Càn gật đầu và cảm ơn ông lão sau khi đã nhận nó.
Sau đó, quay trở lại đội của mình.
“Ông Bùi.” Chu Vinh vừa đi vừa nói: “Có manh mối gì về người phụ nữ đó không?”
Bùi Càn gật đầu, đưa điếu thuốc khó kiếm được vào miệng, cũng không hút, giống như đang cảm nhận hương vị của thời đại này.
“Người phụ nữ đó không phải người trong thị trấn, mà là người thôn bên cạnh.” Ông ta chậm rãi nói: “Đến đây khoảng nửa tháng trước, nói rằng chồng cô ta mất tích rồi, sau đó cầm vài bức ảnh chụp đi tìm kiếm khắp nơi, dáng vẻ điên điên khùng khùng, những người ở gần đây đều đã thấy chị ta."
Tưởng Trung Nghĩa khom người, thấp giọng hỏi: "Có phải chồng chị ta đã mất tích trong thị trấn không?"
Bùi Càn lắc lắc đầu: "Không phải, là ở trong thôn mà bọn họ ở."
Bôn Phú vẫn im lặng nãy giờ cau mày, ngẩng đầu lên nghi hoặc nói: "Nếu như là mất tích ở trong thôn, vậy thì phải tìm ở xung quanh thôn, chứ đến thị trấn tìm cái gì?"
Vấn đề của Bôn Phú cũng đại diện cho thắc mắc của những người khác, chuyện này quả thực không hợp với lẽ thường.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Bùi Càn, một vấn đề hiển nhiên như vậy ông ta không thể nào không nghĩ đến, trầm mặc một lát, Bùi Càn dừng chân lại, nhìn về một hướng.
Theo tầm nhìn của ông ta, đó là một con đường đất ngoằn ngoèo, có lẽ đêm qua trời mới mưa nên đường đầy ổ gà và lầy lội.
Xa xa nhìn lại, có dãy núi, dưới chân núi có rừng rậm tươi tốt.
Trời đã tối, nhưng không thấy chim chóc nào về tổ, cũng không nghe tiếng kêu của côn trùng thú vật, núi rừng hiện ra một cảm giác yên tĩnh lạ thường, như thể... đã chết rồi vậy.
Nhìn lâu rồi, thậm chí còn hơi quỷ dị.
Chu Vinh như nhận ra điều gì đó, nhìn Bùi Càn bằng ánh mắt khó tả, nói với giọng điệu kỳ lạ: "Cái thôn đó... ở ngay trong núi?"
Bùi Càn gật gật đầu, khàn giọng nói: "Người đó cảnh cáo tôi, không được quan tâm đến người phụ nữ đó, càng không cần thông cảm với chị ta, bất kể chúng ta đến làm gì, làm xong cũng phải rời đi ngay, tuyệt đối không lo chuyện bao đồng."
Vu Mạn mím môi, đột nhiên hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì cái thôn đó.” Bùi Càn xoay người lại, trừng mắt nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: “Ông ấy nói... chuyện của thôn đó, không phải là chuyện người có thể nhúng tay vào.”
Trái tim của tất cả mọi người đều lỡ một nhịp.
Nhiệm vụ... cuối cùng cũng đến.
Sắc trời cũng đã tối, hoàng hôn ở đây đến nhanh hơn dự kiến, còn chưa đi bộ về đến lữ quán, trời đã nhá nhem tối.
Trong một thế giới xa lạ như vậy, bóng tối luôn mang đến cho con người ta một ý nghĩa liên quan đến cái chết, ai nấy đều rảo bước nhìn những con đường vẫn quen thuộc ban ngày, nhưng bỗng chốc lại trở nên xa lạ vào lúc này.
Những tòa nhà ẩn mình trong bóng tối mờ mờ ảo ảo, giống như những bóng quỷ đội lốt người, sẵn sàng lao ra nuốt chửng bọn họ.
Cuộc sống về đêm hồi đó còn lâu mới thịnh vượng như bây giờ, đặc biệt là ở một thị trấn xa xôi như này, gần như trời vừa tối là đã lên giường đi ngủ.
Việc thiếu giải trí vào buổi tối, cũng dẫn đến tỷ lệ sinh nở cao.
Đương nhiên, hiện tại chỉ có tâm tình lo lắng cho quốc gia an dân ở phương diện này, cũng chỉ có một mình Giang Thành.
Những người khác đều đang lo lắng vội lên đường.
May mắn thay, lữ quán An Bình là một tòa nhà nổi tiếng trong thị trấn, có những chiếc đèn lồng lớn màu đỏ treo ở bốn góc, rất dễ thấy vào ban đêm.
Khi đến gần lữ quán, bọn họ cũng ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng cửa lữ quán không chỉ chưa đóng, mà còn có rất nhiều người đang đứng bên ngoài.
Khoảng 8 - 9 người.
Trong số đó, chủ quán mà lúc chiều vừa thấy đang đứng trước cửa, với khuôn mặt đỏ bừng, trên tay vẫn còn cầm một cây gậy, giống như đang tranh cãi gì đó với một nhóm người khác.
Tiếng cãi vã xen lẫn tiếng địa phương truyền đi rất xa trong màn đêm tĩnh mịch.
Khi nhóm người đến gần, một số người đang tranh cãi với chủ quán đã chú ý đến bọn họ, sau đó những người còn lại cũng tràn đến.
“Mọi người chính là cao nhân tới trợ giúp chúng tôi!” Có một người đàn ông chừng 60 tuổi được dìu đi tới.
Ông ta rõ ràng là người phụ trách nhóm người này, những người khác vây quanh ông ta: "Tôi... tôi là trưởng thôn của thôn Tiểu Thạch Giản, khụ... khụ khụ, tôi họ Lưu."
Người đàn ông tự xưng là trưởng thôn Lưu nhìn thấy bọn họ thì vô cùng kích động, nắm chặt lấy tay Chu Vinh không buông, như thể nhận định những người trước mắt này chính là cứu tinh của mình.
Toàn thân ông ta run rẩy, nói rằng nước mắt đầm đìa cũng không ngoa.
Những người khác xung quanh cũng bắt đầu khóc lóc kêu la.
Biểu hiện của Chu Vinh thì vô cùng bình tĩnh, không đồng ý cũng không phủ nhận, chỉ đơn giản đáp: "Xin chào, trưởng thôn Lưu, mọi người đây là..."
Một nam cường tráng bên cạnh kích động nói: "Tôi nghe nói mọi người đã tới thị thấn An Bình, cho nên, trưởng thôn đặc biệt dẫn chúng tôi tới đây để nghênh đón mọi người!"
Người đàn ông này cao ít nhất cũng phải hai mét, cao hơn Giang Thành cả nửa cái đầu, nước da ngăm đen, thể chất cực kỳ cường tráng, đứng trong bóng đêm nhìn như thần cửa vậy.
Ánh đèn lồng đỏ phản chiếu cơ bắp cuồn cuộn của người đàn ông với những góc cạnh sắc nhọn.
Tưởng Trung Nghĩa, người gầy nhất trong số bọn họ nhìn thấy thì không khỏi nuốt nước bọt, anh ta hoài nghi người đàn ông này dùng cơ bắp cũng có thể bóp chết mình.
Trong các cuộc trao đổi sau đó, nhóm người đã xác nhận rằng cái gọi là thôn Tiểu Thạch Giản chính là cái thôn trong lời ông lão hút thuốc, vị trí nằm ở ngọn núi phía sau lưng.
Mà thân phận của bọn họ chính là những người được thôn mời đến giúp đỡ.
"Giúp đỡ" này... chắc chắn là nhiệm vụ rồi.
Nếu như đã xác định được địa điểm nhiệm vụ, thì cũng nên rời đi thôi.
Bọn họ đã thỏa thuận với trưởng thôn rằng, sáng sớm ngày mai sẽ gặp nhau trước cửa lữ quán, sau đó cùng đến thôn Tiểu Thạch Giản.