Mục lục
Ác Mộng Kinh Tập
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nửa đêm?” Chu Thái Phúc hô to.

Có vẻ như những gì Chân Kiến Nhân nói là chính xác. Thời gian của họ không còn nhiều nữa, và hạn cuối là trước buổi diễn tập lần ba.

“Hiện tại, có 3 phương hướng khả nghi nhất.” Sau khi suy nghĩ, Dư Văn nói: “Thứ nhất là chủ nhiệm Lý. Từ đầu đến giờ, chúng tôi chưa từng trông thấy cô ấy, nhưng cô ấy cứ nấp trong bóng tối và chú ý đến hành động của chúng ta. Tôi nghĩ, ít nhất thì cô ấy cũng là người trong cuộc liên quan đến sự việc xảy ra năm đó.

Thứ hai, chính là phòng học âm nhạc ở khu C. Đó là lần đầu tiên và duy nhất mà chúng ta quay chụp được hình ảnh của quỷ, chứng tỏ nơi ấy có ý nghĩa rất quan trọng với lệ quỷ.

Cuối cùng, chính là trung tâm thiết bị.”

Nói đến đây, Dư Văn mới quay đầu nhìn về phía Giang Thành: “Lần trước, anh Hách bảo là đã gặp một con quỷ vẽ tranh ở nơi đó...”

“Đúng vậy!” Giang Thành rất ngoan ngoãn gật đầu, sau đó chỉ vào Chân Kiến Nhân, nói: “Trong tranh chính là anh ấy. Tôi nhận ra mà! Nét vẽ rất giống!”

Chân Kiến Nhân lườm hắn một cái, tức giận nói: “Anh nói thì nói, đừng chỉ tay vô mặt tôi.”

“Được rồi.” Trước hai kẻ này, Dư Văn sắp sửa mất hết mọi kiên nhẫn. Cô bèn tiếp tục phân tích: “Manh mối hẳn là ở giữa 3 phương hướng này. Thời gian không còn nhiều, chúng ta chia ra điều tra thôi.”

Đề xuất của Dư Văn nghe có vẻ hợp lý, và không ai đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào.

Giang Thành và tên mập đã chọn nhiệm vụ đi gặp chủ nhiệm Lý để tìm hiểu tình hình, trong khi Dư Văn và những người khác thừa dịp sẽ dạo sang phòng học âm nhạc để tìm manh mối ngay lúc nơi đây đang trống lịch diễn tập.

Phương hướng cuối cùng – trung tâm thiết bị – được giao cho Chân Kiến Nhân và La Nhất.

Nhiệm vụ sắp sửa kết thúc, lúc này không ai dám so đo tính nguy hiểm của từng địa điểm cả.

Nếu không tìm thấy manh mối quan trọng và kết thúc nhiệm vụ trước nửa đêm ngày mai, tất cả mọi người đều sẽ chết.

Nói xong, Dư Văn và nhóm của cô ấy rời đi trước.

Khi Chân Kiến Nhân đi tới cửa, anh ta đột nhiên dừng lại. Sau đó, kẻ này đột ngột quay đầu, nhìn về phía căn phòng số 404 như thể vừa bất ngờ nhận ra gì đó.

Dần dần, một cảm giác nghi ngờ xuất hiện trong mắt anh ta.

Tại vấn đề này... Anh ta khẽ cau mày, dường như còn thiếu thứ gì đó.

“Anh trai thần bảo hộ!” Có giọng nói vang lên, Giang Thành nhiệt tình chào hỏi gã: “Nếu tìm ra bức chân dung của anh, anh nhớ chú ý góc dưới bên phải của bức tranh nhé!”

Mạch suy nghĩ của Chân Kiến Nhân bị cắt ngang. Anh ta hơi biến sắc: “Ý anh là gì?”

La Nhất còn chưa ra khỏi phòng, thế là cũng quay đầu nhìn về phía Giang Thành, biểu lộ dần quái dị hơn.

“Hít hà...”

Hít một hơi thật sâu, Giang Thành ngồi thẳng người, giữ vẻ mặt trang nghiêm tựa như đang cúng bái tổ tiên.

Chân Kiến Nhân không thể không lo lắng.

Giờ phút này, duy chỉ mỗi khí thế của kẻ trước mặt này thôi đã khiến anh ta cảm thấy khó chịu khắp người.

Chỉ mỗi tên béo ngửi được một mùi vị quen thuộc....

“Ở vị trí đó, có lẽ con quỷ sẽ ký tên của nó xuống.” Giang Thành nói.

Con ngươi của Chân Kiến Nhân vô thức co rụt lại. Và dần dần, cả cơ thể của anh ta trở nên phấn khích hẳn: “Ý anh là... bức tranh kia có chữ ký à?” Anh ta tự nhủ: “Từ bức tranh, chúng ta sẽ có thể biết tên của con nữ quỷ đó. Sau đó, lại từ cái tên ấy mà đi điều tra...”

Chẳng ngờ rằng...

Giang Thành ngồi thẳng lưng, lắc đầu nói: “Không phải, ý của tôi là tốt xấu gì cũng để anh chết được rõ ràng.”

...

Con đường hơi lầy lội sau cơn mưa. Chân Kiến Nhân bước xuống, cảm thấy khá trơn trượt.

Bức tranh mà Giang Thành nhắc đến cứ lởn vởn trong tâm trí anh ta, cứ như một cơn ác mộng.

“Chúng ta thật sự phải đi nơi đó à?” La Nhất đang theo sau anh ta giở giọng khá kỳ quái.

Chân Kiến Nhân nhìn chằm chằm vào con đường phía trước, chẳng thèm nhìn kẻ sau lưng: “Không cần phải thảo luận vấn đề này.”

La Nhất im miệng.

Bước chân hai người giẫm lên con đường trơn trượt âm vang lên từng tiếng “lạch bạch, lạch bạch…”

Khi đi ngang qua một siêu thị mi-ni, cả hai mua một ít bánh mì và xúc xích hun khói, nước khoáng, sau đó vừa đi vừa ăn.

Cơn đói từ đêm qua vẫn tiếp tục cho đến thời điểm này.

Chân Kiến Nhân xoa nhẹ mi tâm. Từ hôm qua đến nay, linh cảm không lành của anh ta vẫn chẳng hề tiêu tan.

Như thể có một đôi mắt nào đó đang nhìn chằm chằm vào anh ta vậy.

Vị trí của trung tâm thiết bị tương đối hẻo lánh, nằm cạnh thao trường cũ.

Khu sân chơi trao trường này đã bị bỏ hoang từ lâu.

Sau cơn mưa, trông không khác gì một cái đầm đầy bùn nhão.

Bọn họ đi ngang qua một bên thao trường, cố gắng chọn một con đường sạch sẽ hơn nhưng đôi giày dưới chân vẫn dính bẩn thê thảm.

Cuối cùng, cả hai dừng bước.

Chân Kiến Nhân ngẩng đầu nhìn lên.

Tấm biển đổ nát được dựng sang một bên, bề mặt là các ký tự màu đen trên nền trắng, ghi rõ Trung tâm thiết bị.

Cửa rộng mở, nhưng không thấy ai bên trong cả.

“Ở đây không có ai trực ca ư?” La Nhất cau mày nhìn vào bên trong, “Ngay khung thời gian này, có lẽ mọi người đang dùng bữa sáng tại căn-tin.”

Sau khi suy nghĩ một lúc, Chân Kiến Nhân lắc đầu, “Có lẽ là không! Theo miêu tả của Dư Văn, ông già kia có làn da nhợt nhạt, bị cà thọt một chân. Nơi này cũng không nằm gần căn-tin, đường xá lại trơn trợt như thế, ắt hẳn sẽ không đi đến căn-tin.”

“Ý của anh là... ông ta vẫn ở đây?”

“Chắc chắn phải như vậy.”

La Nhất dần nghiêm túc hơn: “Lão già này thoạt nhìn cũng không giống NPC phổ thông, hẳn là một đầu mối quan trọng.”

Vừa cảnh giác, Chân Kiến Nhân vừa cùng La Nhất đi dạo một vòng. Cả hai nhận ra trung tâm thiết bị to lớn như thế, mà chỉ có một cánh cửa ra vào. Đúng là còn có một cánh cửa nhỏ nữa, nhưng đã bị ai đó dùng ván gỗ niêm phong kín kẽ từ bên ngoài.

Sau khi đi kiểm tra xung quanh và quay lại cửa chính lần nữa, hai người bèn tiến tới.

Không dám tùy tiện bước vào, bọn họ chỉ trốn ngoài cửa và quan sát.

Nín thở, cẩn thận chờ một hồi, nhóm hai người mới nhận ra là không gian bên trong yên tĩnh như chết vậy.

“Làm sao bây giờ?” La Nhất thấp giọng hỏi.

Đứng tại đây, cảm giác bất an trong lòng Chân Kiến Nhân càng lúc càng mãnh liệt.

Theo Dư Văn, có một ông già bên trong.

Thế nhưng mà… Điều này cũng đồng nghĩa với việc, đó là một người đàn ông.

Đến bây giờ, trừ bọn họ ra, ông lão ấy chính là kẻ có giới tính nam duy nhất trong ngôi trường.

Không những thế... Chân Kiến Nhân liếc nhìn cánh cửa trước mặt. Trên cửa có treo một sợi dây xích thật dày cùng một ổ khóa bằng sắt sẫm màu, thoạt nhìn rất chắc chắn.

La Nhất lúc này cũng trở nên căng thẳng. Dù sao đi nữa, Giang Thành từng nói rằng nơi đây có một luồng hơi thở kinh khủng khó mà hình dung được. Đứng ở đây, anh ta không khỏi nghĩ đến cảnh tượng nữ quỷ vẽ tranh kia.

Điều đáng sợ hơn nữa là... còn có dấu tay đẫm máu khổng lồ quỷ dị.

“Kỳ quái...” Chân Kiến Nhân đột nhiên nói.

Cổ họng La Nhất bỗng nhích nhẹ; anh ta trầm giọng hỏi: “Có gì kỳ quái?”

“Ông già ấy thường sống ở đâu?”

“Hẳn là sinh hoạt ngay tại đây luôn nhỉ…” La Nhất quan sát một vòng xung quanh.

Từng đến một số trường có nhiều nữ sinh, thế nên anh ta biết là sau khi nghỉ hưu, một số giáo viên sẽ cân nhắc ở lại trường để đảm nhiệm một vài vị trí công tác phù hợp với khả năng bản thân, vì lý do sức khỏe và một số lý do khác.

Ví dụ như giáo viên quản lý ký túc xá, hay nhàn nhã hơn là giáo viên tạp vụ, thủ thư,…

Ông lão kia hẳn là thuộc diện nhân viên này.

“Nhưng mà...” Chân Kiến Nhân chỉ vào ổ khóa trên cửa, tỏ vẻ kỳ lạ: “Khóa ở bên ngoài.”

La Nhất sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi nhíu mày lại.

Đúng vậy, điểm này xác thực đáng ngờ. Nếu ông già kia ngủ lại đây vào buổi tối, vậy hẳn phải khóa cửa từ bên trong, hà cớ gì lại lắp ổ khoá từ phía ngoài?

Trừ khi…

Chân Kiến Nhân đột nhiên nghĩ đến cánh cửa nhỏ kia.

Cánh cửa nhỏ được bịt kín từ bên ngoài bằng những tấm ván gỗ, xung quanh là những mũi đinh cố định to bằng ngón tay trẻ sơ sinh.

“Ông ta không tình nguyện ở đây đâu!” Chân Kiến Nhân quay đầu, nhìn chằm chằm La Nhất, lạnh lùng nói, “Đây là bị giam cầm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK