Trong đêm vẫn sắp xếp người gác đêm như thường lệ, hơn nữa vì đã liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, nên mọi người quyết định hai người một ca.
Nam kèm với nữ.
Như vậy có thể bảo đảm mỗi gian phòng đều ít nhất có hai người.
Trong ác mộng, đặc biệt là đêm tối, một người lạc lõng cực kì dễ trở thành con mồi của quỷ, điểm này đã trở thành sự đồng thuận của tất cả những người từng trải qua ác mộng.
Giang Thành may mắn được ở cùng một nhóm với Trần Hiểu Manh, hai người ngồi quanh bếp lò, ngọn lửa cháy đượm bập bùng trên mặt Giang Thành.
Hắn thoải mái nheo mắt lại, sau đó không khỏi lắc lắc người, giống như một con mèo lười.
Trần Hiểu Manh cực kỳ hứng thú nhìn hắn từ trên xuống dưới, đôi mắt sắc bén giấu trong bóng tối giống như một con dao mổ, đã xẻ Giang Thành thành vô số mảnh, lục phủ ngũ tạng cũng phải đem đi phơi khô.
Có rất nhiều lúc cô ta tưởng mình đã nhìn thấu người đàn ông này, nhưng thực tế đã chứng minh hóa ra không phải vậy.
Trong ác mộng có rất ít người khiến cô ta phải cảm thấy khó giải quyết, những người này không có ngoại lệ đều xuất sắc ở các lĩnh vực khác nhau.
Hoặc có thân thủ cực tốt, hoặc có kiến thức chuyên môn, hoặc có khả năng phân tích và phán đoán xuất sắc, đầu óc điềm tĩnh… Tất nhiên, hầu hết bọn họ đều có tất cả những điều trên.
Nhưng người đàn ông trước mặt thì khác, hắn không hoàn hảo đến thế, hắn chỉ là vô liêm sỉ, đê tiện, không có giới hạn... một cách không thể tin được.
Thiếu đạo đức xã hội, những từ như cá lọt lưới trong chín năm đi học là chưa đủ để mô tả về hắn.
Người bình thường đều mong muốn xuất hiện trong một hình ảnh tích cực và tươi sáng trong các nhiệm vụ, ngay cả khi cải trang, cũng sẽ tỏ ra rất đáng tin cậy.
Nhưng hắn thì khác, hắn vậy mà lại không cho rằng là xấu hổ còn cảm thấy tự hào.
Hùng hồn kể về những trải nghiệm đáng hổ thẹn của mình, chẳng hạn như hạng nhất trong vũ trường, thủ lĩnh nhóm cao cấp... Đồng thời, còn cười bí ẩn như thể mọi người đang ngưỡng mộ lắm.
Không ai biết hắn đang nghĩ gì, càng không ai có thể đoán trước được hắn chuẩn bị sẽ làm gì tiếp theo.
Đây mới là đáng sợ nhất.
Bởi vì ác mộng, Trần Hiểu Manh tự học một phần tâm lý học, cô ta cực kì nghi ngờ sự kì quái của Giang Thành không phải là giả vờ, mà là bẩm sinh.
Hắn có vẻ như mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.
Loại rối loạn nhân cách này còn được gọi là rối loạn nhân cách vô cảm, biểu hiện là những bất thường về cảm xúc, cực kỳ thờ ơ, giỏi nói dối và thao túng cảm xúc của người khác.
Bỏ qua nỗi đau và tiếng nói của người khác, không bị ràng buộc bởi những chuẩn mực đạo đức chung của xã hội, tôi thích thì tôi làm, thường làm ra những chuyện mà hầu hết mọi người đều khó có thể chấp nhận.
Mà điều đáng sợ nhất là, cực kỳ hung hãn và máu lạnh.
Giang Thành tuy rằng hiện tại còn chưa biểu hiện ra mặt này, nhưng Trần Hiểu Manh khẳng định mình không hề nhìn sai.
Người như vậy rất nguy hiểm, bất luận là đồng đội hay kẻ thù, bởi vì bạn không thể dùng lối suy nghĩ của mình để phán đoán hành vi của hắn.
Mà đối với những người không thể nhìn thấu và kiểm soát được, thì để hắn biến mất mãi mãi là lựa chọn tốt nhất.
Đây là lời của một người trước đây đã từng nói với Trần Hiểu Manh.
Mà anh ta... chưa từng nói sai.
Ngay lúc Trần Hiểu Manh ngây ra nhìn Giang Thành, hắn ngẩng đầu đón ánh mắt của cô ta, ngay khi hai ánh mắt chạm nhau, ánh mắt của Trần Hiểu Manh liền sụp đổ.
Không phải vì sợ hãi, mà là... Giang Thành nhìn cô ta bằng ánh mắt cô hiểu tôi cũng hiểu.
"Bọn họ chắc đều đã ngủ say rồi." Giang Thành bĩu môi, ngượng ngùng nhìn Trần Hiểu Manh, tựa hồ tràn đầy chờ mong chuyện sẽ xảy ra tiếp theo: "Tôi cũng mệt đến không thể chống cự nữa rồi."
"Cô muốn làm gì thì làm đi."
Trần Hiểu Manh hít sâu một hơi, từ trong áo lấy ra một sợi dây thừng.
Giang Thành bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, trên mặt tràn đầy đạo đức của một người đứng đắn: “Cô đừng lúc nào cũng như vậy.” Cổ họng hắn lăn lộn lên xuống: “Tôi không dễ dàng bị siết chết như vậy đâu.”
Sau đó hắn hạ thấp giọng, nghiêng người về phía trước nói: "Cô thử nghĩ xem, nếu như cô không thể siết cổ tôi chết ngay lập tức, sau đó gây ra động tĩnh để mọi người phát hiện, bắt ngay tại trận, cô đoán xem tôi sẽ nói gì?"
Trần Hiểu Manh cau mày.
“Cô không có được thân thể của tôi khi còn sống, liền muốn giết chết tôi để chiếm đoạt.” Hắn giả vờ oán hận chỉ vào chóp mũi Trần Hiểu Manh: “Cô cô cô... cô vô đạo đức!”
"Đừng nói nhảm nữa." Trần Hiểu Manh hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng đúng là không dám gây ồn ào quá mức: "Rốt cuộc anh muốn gì?"
“Tôi muốn sống.” Giang Thành chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, đổi chủ đề: “Tôi không giống cô, cô không có ai cần, nhưng nếu như tôi không thể quay về, thì rất nhiều các chị em sẽ phải đau lòng lắm.”
“Vậy thì anh hãy báo mộng cho bọn họ, bảo bọn họ đốt thêm chút giấy cho anh.” Trần Hiểu Manh cảm thấy hai người hoàn toàn không cách nào giao tiếp bình thường.
“Hứ!” Giang Thành bĩu môi: “Những kẻ vô lương tâm đó nhất định sẽ lấy danh nghĩa nghĩ đến tôi mượn rượu giải sầu, sau đó nhân cơ hội nạp tiền vào thẻ của người khác, tôi quá hiểu bọn họ rồi.”
"Nhưng anh không hề hiểu tình cảnh hiện tại." Trần Hiểu Manh nhìn chằm chằm Giang Thành.
"Anh mới tới ác mộng không lâu, có biết rõ cơ chế vận hành của nơi này không? Có biết ác mộng là không cần kích hoạt không?" Giọng nói của Trần Hiểu Manh tuy nhỏ nhưng đầy thuyết phục.
"Tôi có thể nói với anh những điều này, nhưng anh phải hợp tác với tôi."
"Cót két---"
Đột nhiên có tiếng ma sát phát ra cắt đứt lời Trần Hiểu Manh, cửa phòng mở ra, Lý Lộ quấn đầy quần áo đi ra.
Bởi vì trước đó đang trao đổi với nhau, nên Giang Thành và Trần Hiểu Manh ngồi tương đối gần, Trần Hiểu Manh thân trên vẫn còn đang hơi nghiêng đi, vì vậy trong ánh sáng ấm áp của ngọn lửa, cảnh tượng lúc này có hơi mập mờ.
Lý Lộ cũng như nhận ra, sắc mặt nhất thời có chút ngượng ngùng, tựa như muốn nói cái gì đó để xoa dịu sự việc, nhưng lại không nói được ra.
Cũng may Giang Thành lên tiếng trước, Lý Lộ như được cứu tinh. Cô ta cảm kích nhìn Giang Thành, quyết định bất luận hắn có nói gì thì mình cũng thuận theo tiếp một hai câu. Dù sao thì cô ta cũng không phải là cố ý, chỉ muốn dậy đi đại tiện thôi.
"Khụ khụ, lần sau... lần sau nhớ lên tiếng." Giang Thành như muốn che giấu gì đó vậy, cúi đầu không dám nhìn Lý Lộ, mặt ửng đỏ, cùng lúc đó còn chỉnh lại cổ áo.
Cổ áo vốn cũng không lệch lạc gì sau khi được chỉnh xong, lại như đã bị kéo một cách thô bạo.
Lý Lộ ngây ra, sau đó như đã xác nhận cho suy nghĩ của mình, mặt đột nhiên đỏ lên, còn là loại đỏ như ráng chiều.
Mặc dù là người lớn tuổi nhất trong số ít phụ nữ ở đây, hơn nữa đã lập gia đình và có con, nhưng có lẽ chính vì vấn đề quan niệm, đã làm cho cô trở thành một người rất bảo thủ.
Cô ta hơi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, tôi... tôi chỉ đang gấp quá, chứ không có ý làm phiền hai người."
"Cô muốn ra ngoài đại tiện à?" Giang Thành cũng giả vờ như vừa mới thoát khỏi sự xấu hổ, muốn đổi chủ đề khác.
Lý Lộ thận trọng gật đầu: “Ừ.”
Tuy rằng mọi người đều ý thức được bên ngoài nguy hiểm, nhưng có một số việc khó tránh khỏi, trong phòng cũng không có dụng cụ để đại tiện, nhưng cũng đâu thể giải quyết tại chỗ.
Để có thể đưa ra quyết định này, e rằng Lý Lộ cũng đã phải trải qua đấu tranh tâm lý một hồi.
"Không sao." Giang Thành hiểu ý gật đầu, sau đó quay đầu nói: "Vậy để Tiểu Long Nữ đi cùng với cô."