Ban đêm rất yên tĩnh. Trong căn phòng phía Đông, Bôn Phú rúc vào cạnh đống lửa để sưởi ấm; anh ta chính là người gác đêm được chọn trong căn phòng lớn này.
Anh ta gác ca hai, còn ca một chính là Vu Mạn ở sát vách.
Nơi này không có triết lý “lady first”, và mỗi một người đều phải tạo ra giá trị cho tập thể. Vẫn quy tắc cũ, mỗi người canh gác hai tiếng đồng hồ, khi hết giờ thì ca tiếp theo sẽ thức dậy.
Anh ta nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ nữ trước mặt.
Ca gác của anh ta sắp kết thúc; còn 20 phút nữa, anh ta sẽ có thể đánh thức Bùi Càn trực ca tiếp theo.
Bôn Phú chậm rãi đứng dậy, làm nóng cơ thể một hồi. Anh ta dùng tay xoa phần cạnh đùi, vì ngồi một hồi lâu nên chân hơi tê dại.
Bôn Phú ngáp dài một cái, tùy ý liếc nhìn về phía trước. Cửa sổ trong phòng có một cái lỗ lớn, từ lỗ hổng đó mà anh ta có thể nhìn thấy vị trí ngoài cửa lớn.
Nhưng cũng chính cái nhìn này đã khiến anh ta không thể rời mắt được.
Trong bóng tối, Bôn Phú nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Dù biến mất trong nháy mắt, nhưng anh ta vẫn nhận ra đó là Chu Vinh.
Chu Vinh xoay lưng về phía anh ta, đứng cạnh hàng rào sát cổng. Vốn dĩ là thân hình cao lớn, lúc này kẻ đó lại hơi khom lưng, có động tác lén lút, mà bên cạnh còn có một bóng người khác nữa.
Bôn Phú nhìn chằm chằm vào người bên cạnh kia, để rồi con ngươi đột nhiên co rụt lại. Đó chính là Doãn Chí Bình!
Đêm hôm khuya khoắt, hai người kia đi ra làm gì?
Anh ta lập tức nghĩ tới chuyện lúc sáng sớm tại quán trọ. Chu Vinh và Doãn Chí Bình lấy cớ trả lại chìa khóa, nhưng chẳng hiểu sao mà lảng vảng trên lầu hơn 10 phút.
Lúc đó, anh ta cảm thấy rất kỳ quái, nhưng bây giờ xem ra chính là do hai người kia ắt hẳn đã có thoả thuận riêng gì đó.
Mặc dù Bôn Phú nhát gan, nhưng vẫn hiểu tổng thể mọi chuyện. Cảm giác đầu tiên của anh ta chính là hai người bọn họ đã tìm được một manh mối nào đó, không thì chắc chắn chẳng bao giờ đi ra ngoài vào thời điểm này.
Lại còn lén lút như vậy.
Sau khi suy nghĩ vài giây, anh ta đã đưa ra một quyết định táo bạo.
Bôn Phú không định gọi ba người còn lại trong phòng, mà cẩn thận tháo thanh gỗ đè sau cánh cửa, bước ra ngoài, lặng lẽ bám theo.
Chu Vinh và Doãn Chí Bình tỏ ra rất thận trọng. Họ chọn một con đường vô cùng khó đi, hạ thấp cơ thể hết mức có thể, khiến bản thân hòa vào màn đêm.
Càng như vậy, Bôn Phú cách đó không xa càng cảm thấy hai người kia có vấn đề.
Nhưng điều khiến anh ta càng ngạc nhiên hơn chính là, bọn họ không rời khỏi khu viện này, mà tiến đến tòa nhà bỏ hoang sau khi lượn quanh một vòng.
Bôn Phú bỗng nhiên nuốt ực một cái. Anh ta ngồi xổm sau một bụi cây rậm rạp, đẩy cành cây sang một bên, nhìn ra ngoài, để rồi trông thấy Chu Vinh mở miệng thì thầm điều gì đó. Kế tiếp, Doãn Chí Bình cạnh bên gật đầu thật mạnh với vẻ mặt cực kỳ nặng nề.
Hai người kia vậy mà lại tìm ra cửa sổ, thế là lần lượt tiến vào trong.
Điều này thực sự khiến Bôn Phú ngạc nhiên. Anh ta không ngờ hai người bọn họ lại dũng cảm đến vậy.
Ngôi nhà trước mặt khiến anh ta có ấn tượng rất bất ổn, chẳng rõ tại sao, chỉ tựa như một điềm báo trong hư vô vậy.
Khoảng nửa phút sau khi Chu Vinh và người đồng bạn bước vào, Bôn Phú mới lặng lẽ xông tới. Anh ta cẩn thận chọn vị trí đặt chân, sợ giẫm phải cành cây khô hay thứ gì đó rồi gây ra tiếng động.
Đến nơi này, anh ta không khỏi khâm phục Chu Vinh và Doãn Chí Bình. Đúng là người chơi kỳ cựu có khác, đi đứng mà chẳng hề vang lên tiếng bước chân.
Anh ta nấp dưới cửa sổ, hít một hơi thật sâu rồi thò đầu ra thật nhanh, nhìn lướt vào bên trong.
Trùng hợp thấy được khoảnh khắc Chu Vinh và Doãn Chí Bình vừa biến mất ngay góc ngoặt cầu thang.
Bọn họ đi lên lầu.
Chẳng lẽ... Bôn Phú có cảm giác khá kỳ quái; manh mối nằm ở tầng trên ư?
Anh ta nhìn chằm chằm vào vị trí cuối cùng trước khi cả hai biến mất. Nơi đó tối đen như mực, giống như một cái miệng to tướng của một con quái vật, chờ đợi nuốt chửng lấy mọi thứ đến gần.
Cùng lúc đó, bàn tay vịn vào vách tường của anh ta bắt đầu nổi gân xanh.
Lúc này, dường như Bôn Phú biến thành một người khác vậy. Đôi mắt méo mó của anh ta hằn rõ sự điên cuồng khó kiềm nén, đi kèm đó là một chút cảm giác đắn đo. Anh ta đang có kế hoạch cho một lần hành động táo bạo.
Anh ta muốn đi theo, xem thử có gì bên trong.
Ý tưởng tuy táo bạo, nhưng cũng là một bước đi bất đắc dĩ.
Anh ta chỉ là một người bình thường, có thể cảm nhận rõ sự coi thường của đồng đội xung quanh. Lần này, đồng đội của anh ta mạnh hơn những đồng đội cũ trong các nhiệm vụ trước rất nhiều.
Đây là một điều tốt, nhưng ở một khía cạnh nào đó, cũng là một điều xấu.
Theo hiểu biết của Bôn Phú, nếu trong đồng đội không có người mới, tức là nhiệm vụ lần này có độ khó cao hơn, đồng nghĩa với việc tỷ lệ thuận với số người sẽ chết.
Là 3 hay 4... dù là 5 người - anh ta mím chặt môi - thì mình cũng không nằm trong số đó.
Anh ta quá yếu, yếu đến nỗi dù có rơi vào bẫy rập của quỷ thì cũng không hề hay biết.
Vì vậy, để tồn tại, anh ta phải tìm một phương pháp riêng.
Bôn Phú thầm tính toán: Chu Vinh và Doãn Chí Bình không phải hạng người tầm thường. Họ đã sẵn sàng mạo hiểm lớn đến vậy, bên trong chắc chắn phải có manh mối quan trọng.
Có lẽ dựa vào manh mối này, anh ta có thể tự mình sống sót.
Anh ta không lo lắng lắm về việc bị phát hiện, vì có người trong nhiệm vụ lần trước đã mơ hồ tiết lộ rằng, hành vi giết chết đồng đội sẽ dẫn đến hậu quả cực kỳ đáng sợ trong cơn Ác mộng.
Vì vậy, cho dù có bị phát hiện thì hai người nhóm Chu Vinh cũng không dám làm gì anh ta. Ngược lại, bọn họ còn đuối lý vì bị Bôn Phú bắt quả tang vì lén lút rời đội.
Nói cách khác, chi phí thử lỗi trong vấn đề này là rất thấp, còn lợi ích thì cực kỳ cao.
Bôn Phú không do dự nữa, im lặng lắng nghe một lúc, sau khi không phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường thì đặt tay lên bệ cửa sổ, cố gắng thử nhiều lần, cuối cùng cũng leo lên được.
Khi đến ngôi nhà này, anh ta nhận ra nó sang trọng hơn với những gì mà mình tưởng tượng. Nếu phải dùng một phép ví von, thì mấy căn phòng ngoài kia trông không khác gì những căn nhà xí nếu so sánh với ngôi nhà này.
Chỉ là ở đây rất tối, anh ta chỉ có thể quan sát được một khoảng cách gần xung quanh. Sau khi tìm được một bức tường, Bôn Phú bèn dựa lưng vào tường, chậm rãi đến gần cầu thang.
Đùng…
Vì quá chú ý vào cầu thang, anh ta không ngờ chân mình bỗng nhiên đụng phải một thứ gì đó. Tuy âm thanh không lớn lắm, nhưng lại rất chói tai giữa sự im lặng tuyệt đối của đêm đen thế này.
Bôn Phú cảm thấy bất ổn cả người.
Anh ta vểnh tai lên, cẩn thận lắng nghe chuyển động phía trên lầu.
Tầng trên... không có âm thanh nào cả, như thể hai người bọn họ đã biến mất giữa không khí rồi.
Bọn họ đương nhiên sẽ không biến mất. Bôn Phú đoán chắc, cả hai người kia đã nghe thấy tiếng động dưới này, thế là bèn lặng lẽ ẩn nấp đâu đó, không dám nhúc nhích.
Nghĩ đến đây, Bôn Phú không giấu giếm bước chân của mình nữa, mà chạy “bộp bộp bộp” thẳng lên cầu thang.
Trong khoảnh khắc bước ra khỏi cầu thang, khuôn mặt lo lắng của Bôn Phú dần hồng hào hơn. Anh ta bước chậm lại để tỏ vẻ là mình rất tự tin.
“Giữa đêm không ngủ, các anh đến đây làm gì?”
Bôn Phú nhấc chân lên, tiến về phía hai người.
Chu Vinh và Doãn Chí Bình đứng cách anh ta không xa lắm. Cả hai dõi mắt lạnh lùng nhìn anh ta, trong khi hai tay thì buông thõng tự nhiên, chẳng nói một lời.
Bôn Phú cau mày; cảnh tượng này khác với những gì mà anh ta từng nghĩ.
Anh ta dừng lại, một lúc sau mới dám hỏi lại: “Sao các người không nói gì vậy?”
Vừa dứt lời, anh ta chợt thấy Chu Vinh và Doãn Chí Bình chậm rãi giơ tay phải lên. Họ chỉ vào anh ta với tư thế rất quỷ dị. Sau đó, dường như phần cổ của cả hai không thể chống đỡ được sức nặng của đầu, cuối cùng gãy đổ sang bên phải.
Rắc…
Bôn Phú lập tức xoay người bỏ chạy.