Theo ghi chép trong hồ sơ, thì ở khoa vũ đạo khóa 09 chỉ có hai lớp.
Trong đó lớp 1 có 11 học sinh, lớp 2 chỉ có 9 học sinh.
Khi tên mập đang xem thông tin của lớp 1, Giang Thành vươn tay lật qua vài trang, đi thẳng tới lớp 2.
Lớp 1 học chuyên ngành nhảy hiện đại.
Lớp 2 mới là ba lê.
Ở phía trước là một bức ảnh tập thể.
Lớp hai tổng có chín học sinh, tất cả đều là nữ sinh.
Khi đó bọn họ còn rất non nớt, đều là những tân sinh viên vừa mới nhập học, ánh mắt tràn đầy khát khao đối với tương lai.
Chín nữ sinh ngồi ở hàng đầu tiên, mặc trang phục múa ba lê, tạo dáng xoạc trên một đường thẳng tiêu chuẩn, phía sau có đứng mấy giáo viên.
Nhìn bối cảnh chắc là đang ở trong phòng tập, với một tấm gương soi toàn thân bằng cả bức tường phía sau.
Phía trước gương còn có một dãy tay cầm.
Bức ảnh trông rất bình thường, không phát hiện ra chỗ nào đặc biệt.
Lật tiếp về sau, là thông tin cụ thể của học sinh.
Nhưng hồ sơ đáng lẽ phải có chín trang, thì hiện chỉ còn lại tám trang.
Trang cuối cùng đã bị xé toạc, vẫn còn những đường răng cưa lởm chởm ở chân trang.
“Tại sao lại thiếu một trang?” Tên mập nhíu mày, nhanh mồm nhanh miệng hỏi.
Hiển nhiên trang này bị người ta cố ý xé ra, mà phản ứng đầu tiên của tên mập chính là La Nhất.
Rất nhanh, tên mập lật tới trang cuối cùng, lại là một tấm ảnh tập thể.
Dưới bức ảnh tập thể có một hàng chữ nhỏ, tên mập sáp lại gần xem trên đó viết cái gì.
Kỉ niệm tốt nghiệp lớp 2 chuyên ngành múa ba lê cổ điển khoa vũ đạo khóa 09.
Thời gian chụp hiển thị ở góc dưới bên phải là tháng 12 năm 2009.
Tốt nghiệp......
Tên mập nhìn chằm chằm hai chữ này, một lúc sau, hai mắt đột nhiên trợn to.
"Bác sĩ!" Anh ta quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Không đúng! Bọn họ là học sinh khóa 09, cũng có nghĩa là tốp tân sinh này năm 2009 mới nhập học, làm sao có thể năm đó đã tốt nghiệp rồi?"
Nói xong, anh ta đột nhiên dừng lại, sau đó như nghĩ đến điều gì, lập tức nhìn về phía bàn làm việc một lúc.
Bên trên đó có đặt một quyển lịch để bàn.
Thời gian cuối cùng ở trên lịch bàn là tháng 12 năm 2009.
Chẳng lẽ...
“Tiếp tục.” Giang Thành đi tới cắt đứt suy nghĩ của tên mập.
Đối phương lại chuyển sự chú ý trở lại quyển sổ trong tay.
Thoạt nhìn, bức ảnh tập thể tốt nghiệp này trông cũng không có gì, nhưng dần dần, ánh mắt của tên mập ngày càng trở nên kỳ lạ.
Đây là một bức ảnh tốt nghiệp, nhưng bên trên chỉ còn lại 8 học sinh.
Không cần phải nói, nữ sinh bị thiếu kia, chắc chắn chính là người bị xé hồ sơ.
Tên mập hiển nhiên cũng nghĩ tới điểm này, vội vàng dùng tay so sánh hai bức ảnh tập thể trước và sau để tìm ra nữ sinh "biến mất".
Đó là một cô gái có nụ cười rất ngọt ngào, cho dù còn trẻ nhưng không khó để nhận ra cô ấy là một mỹ nhân đẹp từ trong trứng nước.
Tương lai có ngày, chắc chắn sẽ trổ mã khiến người ta phải ngưỡng mộ.
Giang Thành lấy máy ảnh ra, chụp lại tất cả những thông tin mà hắn thấy hữu ích.
"Bác sĩ." Tên mập cau mày nói: "Tôi nghĩ nữ sinh biến mất này chắc chính là nữ quỷ trong nhiệm vụ, cô chết bởi vì một biến cố nào đó, sau khi chết, chấp niệm không tan, đã biến thành quỷ."
Giang Thành đặt máy ảnh xuống, một lúc lâu sau mới nói: “Chỉ có một mình cô ta thôi à?”
Tên mập giật mình, sau đó như chợt nhận ra điều gì, trong tay cầm hai tấm ảnh tập thể, sắc mặt dần trở nên khó coi.
Trong bức ảnh tập thể... ngoài nữ sinh này biến mất, còn có một người đàn ông.
Cũng là người đàn ông duy nhất xuất hiện trong bức ảnh tập thể.
Không nổi bật.
Nhìn trang phục là một giáo viên.
..........
"Chị Dư." Giọng nói của Phùng Lan truyền đến, mang theo một cảm giác kỳ lạ: "Đồ vật đó quan trọng như vậy sao? Chúng ta... chúng ta có thể đợi một chút rồi hãy đi..."
Có thể nghe ra, cô ta thậm chí còn có một chút kinh sợ.
Dư Văn và Chu Thái Phúc đi theo sau, chỉ có tiếng bước chân của mấy người vang vọng trong hành lang trống rỗng.
Bọn họ đang dọc theo cầu thang lên trên.
Tại tòa C.
"Làm phiền cô rồi." Dư Văn nói: "Trong buổi tổng duyệt trước, chúng tôi đã sơ ý làm mất một ống kính, chắc là ở trong phòng học nhạc."
Giọng nói của cô ta nghe có vẻ khiêm tốn lịch sự, nhưng có một cảm giác xa cách mơ hồ.
Phùng Lan nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ lúng túng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Phòng hồ sơ không tìm thấy gì, hai người không còn cách nào khác là đến phòng học nhạc ở tòa C để tìm kiếm manh mối, để đảm bảo an toàn, Dư Văn gọi điện thoại cho Phùng Lan đến.
Một là cô ta là giáo viên ở đây nên quen thuộc hơn.
Quan trọng hơn là, cũng có thể sử dụng cô ta để khám phá những nơi nguy hiểm.
Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi và thận trọng của Phùng Lan, Chu Thái Phúc đang đi sát bức tường, cảm thấy thật buồn cười.
Anh ta sớm đã nhìn ra, nữ giáo viên tên Phùng Lan này, có một chút tình cảm rất vi diệu đối với người yêu của mình là Dư Văn.
Bởi vì những gì đã trải qua, nên trên người Dư Văn có một anh khí độc nhất vô nhị, bây giờ cô lại đang để tóc ngắn, trông càng giỏi giang hơn.
Lần đầu tiên vào ký túc xá của Phùng Lan, anh ta đã chú ý đến rất nhiều áp phích dán trên tường.
Nhưng không giống như hầu hết các cô gái trẻ thích treo áp phích của các ngôi sao nam mà họ yêu thích, các bức tường trong phòng Phùng Lan đều dán áp phích của các ngôi sao nữ.
Hơn nữa đều là loại không chính thống.
Tóc ngắn, giỏi giang, anh khí, mới là chủ đề chính ở đây.
Trong đó có một khuôn mặt nghiêng trên một tấm áp phích, phải có đến tám chín phần giống với Dư Văn.
Nếu những điều trên vẫn chỉ là phỏng đoán, vậy thì việc tặng điện thoại di động, và sẵn sàng một mình dẫn bọn họ đến phòng học nhạc tòa C, chưa đủ để diễn tả cho sự ưu ái đơn thuần chỉ dừng lại ở phép xã giao này.
Kể từ khi bọn họ bước vào tòa C, vẫn chưa nhìn thấy một bóng người nào.
Chu Thái Phúc nhìn chằm chằm những cánh cửa khép hờ lướt qua, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành: "Cô Phùng." Anh ta hạ giọng: "Hôm nay... ở đây không có tiết học à?"
Bây giờ còn chưa đến tối, ở đây có vẻ hơi yên tĩnh quá mức.
“Không biết.” Phùng Lan trông cũng rất căng thẳng, cô thò tay vào lấy chiếc chìa khóa trong túi ra, nhưng tiếng chìa khóa lạch cạch phát ra ngược lại khiến cô giật nảy mình.
“Việc sắp xếp tiết học do giáo viên khác phụ trách.” Cô cầm chìa khóa, chỉ cúi đầu vội vàng đi, một lòng chỉ muốn nhanh chóng tìm lại ống kính đã bị mất, sau đó rời khỏi đây.
“Nhưng…” Phùng Lan do dự một giây, sau đó quay đầu lại, dùng giọng khó hiểu tự nói một mình: “Kỳ lạ thật, hôm nay ở đây. . . sao lại khác thế.”