“Tôi cũng không đi.” La Nhất dựa vào giường, sắc mặt tái nhợt của anh ta đã dịu xuống đôi phần.
Vốn dĩ anh ta ở cùng Chân Kiến Nhân, thế nên nhất trí lẫn nhau về cách nhìn nhận vấn đề.
Theo anh ta, tình huống trước mắt không hề lạc quan chút nào.
Chẳng ngờ rằng...
“Mọi người hiểu lầm rồi!” Giang Thành bình tĩnh nói: “Không ai ép các người đi trung tâm thiết bị cả. Nếu không muốn, vậy để tôi đi.”
Tên mập run nhẹ khi nghe vậy.
Anh ta lập tức nhìn sang Giang Thành, thậm chí còn tưởng mình vừa gặp ảo giác thính lực.
Nhưng cơ bản là Giang Thành không định nói đùa. Hắn vẫn ngồi ngay ngắn, giữ ánh mắt lạnh nhạt như nước, đầy vẻ vững vàng.
Bình tĩnh, không sợ hãi, và đáng tin cậy.
Cách biệt một trời một vực khi so với bọn mưu mô xảo quyệt khác.
Chẳng ai ngờ rằng, Giang Thành sẽ nhận lấy phần việc này về mình. Chân Kiến Nhân và La Nhất thoáng liếc nhau, tỏ vẻ khó tin ra mặt.
Cả hai không thể hiểu nổi lý do mà Giang Thành làm thế.
“Giờ đến lượt các anh.” Giang Thành nói tiếp: “Ai sẽ đi tìm nữ nhân tổng duyệt?” Hắn quay đầu nhìn sang hướng khác: “Và ai đi điều tra bên phía nhóm học sinh?”
Một lát sau...
“Tôi đi tìm cô gái kia.” Dư Văn đột nhiên bảo. Ánh mắt của cô nhìn về phía Giang Thành dần dần thay đổi. “Tôi biết sẽ tìm ra cô ấy ở đâu. Chúng tôi hẳn là có thể giao tiếp thuận lợi hơn.”
Giang Thành gật đầu: “OK.”
Trương Nhân Nhân và Chu Thái Phúc dĩ nhiên tình nguyện đi cùng cô ta.
Đặc biệt là Chu Thái Phúc. Thậm chí anh ta còn ngồi dậy, đứng ngay sau lưng Dư Văn.
Từ khi Giang Thành nhận nhiệm vụ đi điều tra trung tâm thiết bị, sắt mặt của Chân Kiến Nhân dần trở nên kỳ lạ hẳn. Anh ta buộc lòng phải tự nghi ngờ về những gì mà mình từng phán đoán về Giang Thành.
Nhưng lúc này, lực chú ý của mọi người đều dời khỏi Giang Thành, chuyển hướng về phía anh ta. Anh ta đành phải hàm hồ đáp: “Vậy chúng tôi phụ trách việc đi tìm đám học sinh.”
“Tốt thôi.” Giang Thành đứng lên: “Quyết định vậy đi. Ngày mai, chúng ta chia ra hành động.”
Không cần phải rườm rà với mấy câu kiểu “chú ý an toàn...”, vì sắc trời bên ngoài cửa sổ đã sập tối. Mọi người bèn hối hả quay về phòng mình.
“Bác sĩ này!” Vừa đóng cửa, tên mập lập tức xông đến, “Anh định làm gì thế? Mới thoạt nhìn thôi là đã biết trung tâm thiết bị chính là địa điểm nguy hiểm nhất.” Anh ta kích động bảo: “Vậy mà anh còn giành phần đi điều tra nơi đó?”
Anh ta hoàn toàn không hiểu cách làm của Giang Thành, cũng giống như có đôi khi Giang Thành không thể nào hiểu anh ta vậy.
Ai ngờ đâu, Giang Thành chỉ ung dung vặn mở chai nước suối, nhấp một ngụm nhỏ, sau đó xé gói sô-cô-la ra, bẻ một miếng nhỏ rồi cho vào mồm.
Xong xuôi mọi việc, hắn nhàn nhạt nói với tên mập: “Ở đâu cũng vậy, cả bên phía học sinh và cô gái tổng duyệt đều nguy hiểm.”
Tên mập trừng to hai mắt: “Sao giống nhau được?”
“Yên tâm đi.” Giang Thành ngồi nhai sô-cô-la trên giường, sau đó tựa hồ nhớ tới cái gì, bèn nhìn tên mập mà nói: “Nếu cảm thấy nguy hiểm, anh có thể đi theo nhóm của Dư Văn.”
Tên mập đột nhiên đứng dậy, nhíu chặt mày, đỏ bừng cả mặt, tựa như vừa phát hiện ra một mối thù sâu tựa biển vậy.
Lúc này, Giang Thành mới phát hiện, tên mập này cũng rất cường tráng đấy.
Cả cơ thể anh ta đã chắn mất cả một vùng sáng của ánh đèn.
“Anh nghĩ tôi là ai?” Tên mập mặt đỏ bừng có điệu bộ như bản thân vừa bị sỉ nhục vậy. Tiếp đó, anh ta cả giận nói: “Chỉ cần anh bác sĩ đây không chết, cô ấy vĩnh viễn chỉ là lốp xe dự phòng của tôi mà thôi.”
Đang nhai sô-cô-la, Giang Thành chợt cảm thấy miệng mình như bị tê liệt.
…
Trong căn phòng 405.
Gương mặt của Chân Kiến Nhân trông lạnh lùng như nước đá, mà La Nhất cũng không hơn gì anh ta.
Hai người, một đứng và một ngồi.
Đặc biệt là La Nhất, trông anh ta đang rất lo lắng.
La Nhất cắn môi, đột nhiên đứng dậy khỏi giường, ném điếu thuốc đang cháy dở trong ngón tay xuống đất rồi lạnh lùng nói: “Thằng Hách Soái đó đang mưu tính cái quái gì vậy?”
“Tại sao nó dám chủ động nhận việc đi điều tra trung tâm thiết bị?” La Nhất không hiểu, “Dù phân tích bằng mông cũng có thể nhận ra nơi đó có vấn đề mà!”
Một lúc sau, giọng nói của Chân Kiến Nhân mới vang lên. Không còn vẻ kiêu ngạo hơn người nữa, anh ta dường như đã quay lại với hình tượng ban đầu.
Tinh tế, tế nhị, tỉ mỉ.
“Ắt hẳn nó có mục đích riêng khi làm thế.”
“Mục đích gì?”
“Anh có nhớ người phụ nữ kia đã nói gì trong buổi diễn tập không?” Chân Kiến Nhân không hề nhìn anh ta, tiếp tục độc thoại: “Cô ấy nói, Ban lãnh đạo nhà trường muốn xem lại video nhằm xác định thời gian cho lần diễn tập tiếp theo.”
La Nhất không rõ tên này đang muốn biểu đạt vấn đề gì.
Anh ta có ấn tượng khá mơ hồ về giai đoạn nói chuyện ấy. Nếu Chân Kiến Nhân không nhắc đến, anh ta cũng đã quên mất rồi.
“Cuối cùng thì ý của anh là...”
Chân Kiến Nhân liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, mở lời với một chất giọng đầy ý vị mơ hồ: “Nhưng đến tận lúc này, vẫn chưa có ai đến.”
Tựa như có một tia chớp vừa lóe lên ngay trước mắt, La Nhất đột nhiên hiểu ra hàm ý của Chân Kiến Nhân.
Nhà trường coi trọng bữa tiệc kỷ niệm này đến vậy, nhưng tại sao đến bây giờ vẫn chưa có ai đến đây lấy đi đoạn phim ghi hình buổi diễn tập?
Bọn họ không cần biết về buổi diễn tập hôm nay à?
Ngoài ra, còn bên Ban lãnh đạo nhà trường theo như lời nói của người phụ nữ kia...
“Thế cho nên... Chuyện Ban lãnh đạo nhà trường muốn xem lại video quay chụp chỉ là một cái cớ.” La Nhất nói: “Mục đích thực sự là mách nhỏ chúng ta cần chú ý hơn đến đoạn video này, bởi vì chúng ta là những người duy nhất có thể xem nó à?”
Chân Kiến Nhân ném tàn thuốc đi, vung tay vẫy tan làn khói thuốc mơ hồ trước mặt.
Móng tay của anh ta rõ ràng là đã được cắt tỉa kỹ lưỡng, phản chiếu lên một vầng sáng dịu nhẹ dưới ánh đèn mờ ảo.
Hai người đàn ông ở cùng một phòng, và thật khó mà tưởng tượng rằng một người như thế lại có quyền lên tiếng hơn.
Anh ta đến chiếc tủ kim loại màu xanh đậm, vươn tay trái ra, chậm rãi mở cánh cửa lưới ô vuông đang khép hờ một nửa.
Không có gì trong đó cả.
Anh ta cũng biết rõ là vậy, thế nên chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên gì.
Anh ta liên tục lặp lại hành vi máy móc này, kèm theo đó là âm thanh ma sát rất khó chịu.
La Nhất cực kỳ phản cảm.
Nhưng anh ta không hề ngăn cản, chỉ biết nhíu mày và bịt chặt lỗ tai.
Bởi vì đây là thói quen của người đàn ông trước mặt.
Có rất nhiều người thường thực hiện các hành động vô nghĩa một cách lặp đi lặp lại trong lúc tự suy tính một điều gì đó.
Ví dụ, các nhà văn hay vò đầu bứt tai mỗi khi bí ý tưởng, hay một tên nghi phạm sẽ thường xuyên nâng gọng kính mỗi khi bị cảnh sát điều tra khẩu cung.
Và thói quen khi suy nghĩ của Chân Kiến Nhân là liên tục đóng mở cửa tủ, hoặc những thứ đại loại như ngăn kéo.
Điều này có thể liên quan đến kinh nghiệm sống trước đây của anh ta.
Nhưng La Nhất không hứng thú cho lắm.
Cuối cùng, âm thanh ma sát khó chịu kia đột ngột dừng lại.
La Nhất nghiêm túc nhìn Chân Kiến Nhân. Điều này cũng nói lên rằng, những nghi vấn trong lòng người đàn ông kia đã được cởi bỏ.
“Có hai khả năng!” Chân Kiến Nhân đột nhiên bảo: “Cái bọn bên căn phòng 404 đã lấy được một loại manh mối mà chúng ta vẫn chưa nhận ra. Manh mối này cực kỳ quan trọng, và bọn chúng thậm chí không ngần ngại mạo hiểm vì nó.”
Suy nghĩ một hồi, La Nhất hạ giọng hỏi: “Vậy còn khả năng thứ hai thì sao?”
“Đám người bên phòng 404 đã có một cái nhìn chung với người phụ nữ trong căn phòng 406.” Chân Kiến Nhân liếc nhìn tên đồng đội của mình, nói, “Bọn chúng đã bắt đầu hợp tác rồi.”
“Vừa rồi... đó chẳng qua chỉ là một vở kịch mà họ cùng nhau diễn mà thôi.”
Con ngươi bên trong đôi mắt của La Nhất chợt giật bắn lên.