"Anh Giang." Giọng nói rụt rè của cô gái vang lên, tên cô là Nam Cẩn, không giống như những người khác, rượu dường như có tác động rất hạn chế đối với cô. Ngay cả bản thân cô cũng không thể nhớ nổi đây là ly rượu thứ bao nhiêu rồi. Cô cũng là người duy nhất trong số mấy người gọi Giang Thành là anh Giang, thay vì những cái tên linh tinh ngẫu nhiên khác như "Giang Phan An", "cái người kia", "soái ca", "tiểu khả ái".... Vài giây sau, Giang Thành mới chậm rãi dời tầm mắt nhìn cô. Khuôn
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.