Nghe vậy, Trần Hiểu Manh sắc mặt tức giận, cô ta nghiến răng nghiến lợi chống lại ý muốn đâm chết hắn, cô ta lặn lội đường xá xa xôi đến tận đây không phải chỉ để giết hắn trút giận. Dường như nghĩ ra điều gì đó, vẻ mặt cô ta lại tốt lên: “Đúng rồi.” Cô ta tươi cười rạng rỡ, vỗ tay nói: “Xem lần này tôi mang quà gì đến cho anh đây.” Cô ta đón lấy chiếc túi được người đàn ông trung niên đưa cho, mở ra, lấy từng thứ bên trong ra đặt trước mặt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.