"Bác sĩ, anh đừng dọa tôi." Tên mập vẻ mặt khổ sở run rẩy nói: "Anh đừng thấy tôi cường tráng, đều là mập giả thôi, lúc nào cũng lo sợ."
Giang Thành ngẩng đầu liếc anh ta một cái, dường như cảm thấy tên mập nấu đồ ăn thật sự rất ngon, liền buông tha cho anh ta, không nói tiếp nữa.
Từ khi ở cùng Giang Thành, thần kinh của tên mập đã lớn hơn rất nhiều, một lúc sau lại bắt đầu hoạt bát trở lại: “Bác sĩ.” Tên mập liếm liếm môi, nhỏ giọng hỏi: “Anh nói tối nay sau khi chúng ta ngủ say có vào ác mộng nữa không?"
Trong ác mộng nguy hiểm rình rập khắp nơi, cảm giác quỷ dị nhưng lại vô cùng chân thực đó khiến người ta phải rùng mình.
Giang Thành đang bận phơi quần áo ướt liền dừng lại, suy nghĩ vài giây rồi nói: "Chắc là không, mặc dù sau khi thoát khỏi cơn ác mộng lần trước, thể lực của chúng ta đã khôi phục hoàn toàn, nhưng tinh thần tiêu hao lại vẫn chưa thể khôi phục."
Tên mập hiểu ý của Giang Thành, ý của hắn là tinh lực tiêu hao trong ác mộng là không thể hồi phục như thể lực, nếu cứ tiếp tục như vậy bọn họ sẽ càng ngày càng mệt mỏi, cuối cùng bị ác mộng tiêu hao cho đến chết.
Từ Phàn Lực và chị Noãn, bọn họ biết được mặc dù ác mộng rất đáng sợ, nhưng thường vẫn để lại một cơ hội sống, điều này rõ ràng là không phù hợp với quy luật của ác mộng.
"Vậy thì tốt." Tên mập hít một hơi thật dài, sau đó lại nói: "Tôi còn đang suy nghĩ xem đêm nay có nên cố gắng thức hay không."
"Vô nghĩa." Giang Thành lắc đầu: "Nhiều nhất anh có thể kéo dài được mấy đêm, chờ đến khi anh không nhịn được nữa ngủ thiếp đi, vào ác mộng chết chắc."
Cái từ chết này theo bản năng khiến tên mập lạnh cả sống lưng, anh ta nhanh chóng giải thích rằng mình chỉ đang cằn nhằn thôi chứ sẽ không làm như vậy.
“Uống cà phê không?” Giang Thành lau khô tay đi về phía phòng bếp, khi đi ngang qua tên mập thì hỏi một câu.
Tên mập được sủng lại lo sợ: "Vậy làm phiền anh rồi, bác sĩ."
Tiếng leng keng từ phòng bếp truyền đến, Giang Thành vươn tay lấy hai chiếc cốc từ kệ cà phê: "Americano, Espresso, latte, hay cappuccino?"
Tên mập hơi ngại ngùng nói: "Bác sĩ, tôi không biết nhiều về cà phê, thường ngày tôi hay uống loại cà phê hòa tan 1 tệ 1 gói trong siêu thị, hay là anh cho tôi một cốc cappuccino đi?"
"Xin lỗi." Giang Thành nói: "Cappuccino hết rồi."
"Vậy đổi sang latte đi."
"Latte cũng hết."
"Americano?"
"Hết."
“Không thì Espresso vậy.” Tên mập rụt cổ lại: “Vất vả cho anh rồi, bác sĩ.”
“Không vất vả.” Giang Thành cao giọng trả lời: “Bởi vì Espresso cũng không còn.”
Tên mập ngây ra: "Americano, Espresso, latte, hay cappuccino đều không có? Vậy thì anh có cái gì?"
"Hòa tan." Giang Thành bưng hai cốc cà phê từ trong bếp đi ra: "Nhưng tôi phải đính chính lại với anh, giá bán lẻ của cái này bây giờ là 1.5 tệ, không phải 1 tệ nữa, nó tăng giá rồi."
"Chỉ có hòa tan, anh bảo tôi chọn cái gì?" Tên mập kích động nói.
Ngồi đối diện với tên mập, Giang Thành nhấp một ngụm cà phê, chậm rãi nói: "Bởi vì cuộc sống cần có nghi thức."
Tên mập cảm thấy tranh luận với Giang Thành cũng vô ích, nên khôn ngoan lựa chọn im lặng để tránh bị hắn cuốn vào.
"Nhân lúc nóng uống đi." Giang Thành nói: "Lần này tôi không bỏ quá nhiều thuốc an thần, anh nếm thử hương vị trước, lần sau tôi còn biết."
Tên mập: "..."
Màn đêm dần tối hơn, xa xa ánh đèn nê-ông từng chút từng chút sáng lên, xuyên qua cánh cửa kính mở ra một nửa có thể nhìn thấy yến hội náo nhiệt của thế giới bên ngoài, tên mập chống cằm, ngây người bên cửa sổ.
Nhớ lại những thứ trong ác mộng, mới càng thêm trân trọng sự tươi đẹp của thế giới hiện thực.
Giang Thành một mình ngồi ườn ra ghế xem phim kinh dị, ăn khoai tây chiên chấm tương cà, hắn gọi cả tên mập, nhưng đối phương sống chết cũng không đến.
Sau khi xem xong bộ 《Sơn Thôn Lão Thi》, Giang Thành gần như ngủ thiếp đi.
Mở mắt ra nhìn thấy tên mập đang cuộn tròn trên ghế sô pha, bịt chặt hai tai, với vẻ mặt đầy khó chịu.
Thấy Giang Thành đã tỉnh, tên mập buông tay như nhìn thấy cứu tinh, hét lớn: "Bác sĩ, anh xem phim gì vậy, con quỷ kia đáng sợ quá."
Giang Thành nghe xong tên mập giải thích mới hiểu, hóa ra là tên mập nghe thấy một đoạn hát kinh kịch vô cùng quỷ dị, muốn qua tắt bộ phim đi, thế là đúng lúc Sở Nhân Mỹ hiện thân.
"Con quỷ mà anh nói tên là Sở Nhân Mỹ." Giang Thành giải thích: "Đó là một phụ nữ khổ nạn trong xã hội phong kiến, cũng là nguyên mẫu của 《Trà Hoa Nữ》 do ông Lỗ Tấn viết."
Tên mập tự động chặn lời Giang Thành.
Sau khi tắt máy, cả hai lên tầng ngủ.
Tên mập phản ánh tối hôm qua hơi lạnh, Giang Thành lại đi tìm cho anh ta một cái chăn. Nhân cơ hội cuối cùng trước khi Giang Thành đi vào phòng ngủ, tên mập nói với hắn nếu như xem phim kinh dị xong thấy sợ, thì mình có thể ngủ cùng hắn.
Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ "rầm" một tiếng đóng lại, sau đó là tiếng khóa trái.
Tên mập chép miệng không cam tâm nằm xuống, trước đó Giang Thành đã từng nhắc nhở anh ta, trước khi đi ngủ nên mặc sẵn quần áo và đi giày.
Cho nên hôm nay tên mập tranh thủ lúc trời nắng đã cọ sạch đôi giày của mình, lại nhân lúc đi mua rau mua cho mình một đôi giày thể thao mới, lúc này đang mang trên chân.
Vị trí của phòng làm việc tương đối hẻo lánh, vô cùng yên tĩnh vào ban đêm.
Giang Thành theo thói quen kéo chăn lên đến cằm, hô hấp đều đều.
Thể chất của hắn rất khác với người bình thường, hắn không quá mẫn cảm với nóng lạnh, rất ít khi mắc bệnh, thần kinh đau đớn cũng tương đối chậm chạp.
Có đôi lúc hắn thậm chí còn cảm thấy mình như một cỗ máy không có cảm xúc.
Hắn mơ mơ màng màng rồi chìm vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này rất sâu.
Bên tai văng vẳng giai điệu kì lạ
Không phải cổ điển, không phải thịnh hành, cũng chẳng phải jazz, giai điệu của bản nhạc này không giống bất kỳ thể loại nào mà hắn từng biết.
Âm thanh này dường như được sinh ra trong bóng tối.
Sinh ra trong bóng tối, lại thuộc về bóng tối.
Giang Thành cảm thấy mọi thứ đều đang rời xa mình, hắn giống như chìm vào đáy biển sâu, lại giống như đi vào một con đường hầm vô tận.
Tuyệt vọng, chỉ có tuyệt vọng, ngoài ra... không có gì hết.
Một tiếng răng rắc lanh lảnh vang lên, giống như một mảnh vải đen thuần khiết bị dùng lực xé rách, Giang Thành đột ngột tỉnh lại.
Hắn phát hiện mình đang đứng ở một góc tầng một của phòng làm việc, trước mặt là một cánh cửa sắt màu đen.
Cơ thể ra lệnh cho đại não trước, hắn vươn tay, đẩy cánh cửa trước mặt ra.
Sau một cảm giác choáng váng quỷ dị, dưới chân hắn như đã tìm lại được điểm tựa, bước trên nền đất vững chắc.
Trước mặt là một tòa nhà giống như trường học, quy mô không lớn, có thể nhìn thấy tất cả trong tầm mắt.
Mấy tòa nhà đứng lặng lẽ trong ánh chiều tà của mặt trời lặn, đổ bóng màu xám đen, mang theo chút lãng mạn.
Hắn nheo mắt nhìn tà dương, phán đoán thời gian hiện tại của thế giới này là khoảng 4, 5 giờ chiều.
Xung quanh tạm thời không nhìn thấy có ai khác, cổng của trường học cũng đã đóng.
Hắn lấy tay che đi ánh nắng chói mắt, nhìn chằm chằm về phía trường học một lúc mới xoay người, đi về hướng ngược lại.