“Trưởng thôn! Trưởng thôn!” Một người đàn ông chạy vào từ bên ngoài, vừa chạy vừa hét: “Trong trấn lại xảy ra chuyện rồi!”
Nghe vậy, ánh mắt vốn dĩ kỳ quái của trưởng thôn dường như đã tìm được tiêu điểm. Ông ta lập tức nhìn sang Bùi Càn, kẻ trông có vẻ như là trưởng nhóm tại đây: “Thưa cao nhân!” Ông ta bối rối nói: “Anh bạn mập của các anh… đi đâu rồi?”
Bùi Càn nuốt bã màn thầu trong miệng xuống, bình tĩnh trả lời: “Tôi không biết. Buổi sáng thức dậy là đã không thấy cậu ấy rồi.”
Nghe Bùi Càn nói vậy, thanh niên chất phác vốn dĩ chỉ đứng im bên cạnh cũng tái mặt, như thể vừa nghĩ đến một điều gì đó rất khủng khiếp.
Trưởng thôn thở dài, xua tay với người dân vừa chạy đến thông báo: “Trong trấn xảy ra chuyện gì vậy?”
Hiển nhiên, ông ta biết rõ chuyện vừa xảy ra trong trấn; mục đích đặt câu hỏi chỉ là để người đưa tin giải thích cho mọi người mà thôi.
“Lại có một thi thể khác xuất hiện trong thị trấn. Cái xác ấy bị treo trên cây, bụng bị xé toạc, các loại nội tạng như tim, phổi… đều bị ném xuống đất...” Người kia càng nói càng nhỏ; trong ánh mắt không thể giấu được nỗi sợ hãi.
“Đi hỏi xem trong thôn có ai mất tích không?” Trưởng thôn ra lệnh chon nam da đen.
Nhưng trước khi nam da đen rời đi, kẻ đưa tin lại ngăn cản: “Lúc tới đây thì tôi có hỏi rồi.” Gã nuốt ực một tiếng, cảnh giác nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “Trong thôn không có ai mất tích cả.”
Vậy xem ra, nạn nhân chết thê thảm kia chính là Bôn Phú.
Trưởng thôn xụ mặt, ngập ngừng vài lần.
Suy cho cùng, chính ông ta là người đã mời bọn họ đến. Vừa vào thôn chưa tới một ngày, đã có một người tử vong, chẳng những thế mà còn chết trong tình trạng thê thảm như vậy.
Ông ta thực sự không biết phải giải thích thế nào.
Hiện trường rơi vào tình trạng bế tắc trong một lúc lâu.
May mắn thay, Bùi Càn lão luyện đã chậm rãi mở lời, giải vây cho ông ta: “Trưởng thôn Lưu!” Bùi Càn nói: “Ông không cần phải tự trách mình. Chúng tôi đã cân nhắc rủi ro trước khi đến đây, huống chi là do Bôn Phú lặng lẽ tự rời đi. Chuyện này không liên quan gì đến ông cả.”
Nghe vậy, sắc mặt xấu hổ của trưởng thôn dịu đi đôi chút: “Thật xin lỗi! Do chúng tôi sơ suất, mới khiến cậu mập kia gặp nạn. Chúng tôi... cả thôn chúng tôi sẽ cố gắng để bù đắp.”
Vu Mạn sẵng giọng: “Nói thì dễ, làm sao bù đắp được?”
“Gấp đôi!” Trưởng thôn kiên quyết ngẩng đầu lên: “Trước đó, chúng tôi đã đồng ý tăng gấp đôi tiền công. Phần dư ra kia kể như là bồi thường cho gia đình anh mập.”
Trần Hiểu Manh nhìn kỹ ông lão 60 tuổi này. Ánh mắt kiên quyết của ông ta ắt hẳn không thể bị xem thường. Chẳng biết Triệu Hương Muội đã gây ra tai hoạ gì mà khiến cả thôn Tiểu Thạch Giản phải trở thành bộ dạng như bây giờ.
Trong khi mọi người vẫn còn đang chú ý đến biến cố trước mắt, Giang Thành vội vàng nhét số bánh màn thầu còn lại vào quần áo, khiến bộ ngực của hắn phình ra, trông còn hùng vĩ hơn cả Vu Mạn.
Nam da đen nhìn chằm chằm vào chiếc bánh màn thầu trong tay hắn, sau đó cổ họng của anh ta bất giác cuộn lên.
Giang Thành suy nghĩ một chút, sau đó bèn lấy một cái màn thầu từ trong quần áo ra, im lặng nhét vào ống tay áo của nam da đen. Thanh niên kia cũng mím môi, chất phác gật đầu với Giang Thành.
Làm xong hết thảy, Giang Thành mới xoay người, chậm rãi giơ cánh tay phải lên.
“Tôi có một câu hỏi.” Giang Thành mở lời trong lúc mọi người vẫn nhìn chằm chằm vào hắn: “Tại sao Bôn Phú biến mất trong thôn này, nhưng thi thể của anh ta lại xuất hiện ở thị trấn?”
Chẳng lẽ tất cả những ai mất tích, cuối cùng thi thể rồi sẽ xuất hiện tại thị trấn à?”
Im lặng một lúc, Chu Vinh vô thức nghĩ đến người phụ nữ từng lao vào lữ quán, cầm theo bức chân dung để tìm người. Theo lời ông già ngay cổng rào vào trấn, chồng của người phụ nữ này cũng mất tích tại thôn, nhưng cô ấy lại đến thị trấn để tìm người.
“Haizzz!” Trưởng thôn thở dài, gật đầu nói: “Anh nói đúng, thi thể của những người mất tích trong làng cuối cùng sẽ xuất hiện xung quanh thị trấn, chính là trấn An Bình.” Ông ta nói thêm.
“Nhưng... tại sao lại thế?” Lý Lộ cầm màn thầu bằng hai tay; ánh mắt của cô đầy vẻ nghi hoặc.
“Nói thật, chuyện này chúng tôi cũng không biết rõ cho lắm.” Trưởng thôn cau mày bảo: “Có lẽ... Có lẽ do Triệu Hương Muội không thể nuốt trôi cục tức năm đó, muốn để mọi người biết rõ thôn này rốt cuộc đã gây ra một chuyện tàn ác cỡ nào và từng đối xử với cô ta như thế nào.”
Thoạt nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng chưa đủ thuyết phục.
“Khi nào chúng ta có thể khởi hành?” Chu Vinh lên tiếng. Ánh mắt mà anh ta nhìn về phía trưởng thôn bao hàm một vẻ dò xét gì đó.
“Chúng tôi muốn trở về trấn An Bình.”
Khi nhận ra là anh ta muốn trở về trấn An Bình, trưởng thôn bỗng dưng tỏ vẻ hơi mất tự nhiên: “Đừng lo lắng! Chúng tôi đã sai người mang thi thể về đây, ước chừng muộn chút là về tới rồi.”
“Xảy ra vụ án lớn như vậy, cảnh sát trong thị trấn cho phép ông đưa thi thể về à? Tưởng Trung Nghĩa hỏi một câu đúng ngay trọng tâm.”
Nhưng lão trưởng thôn này lại giả vờ không nghe thấy, còn bảo mọi người thu dọn đồ đạc để di chuyển đến khu đầm sâu ở sau núi, nơi có bia đá nguyền rủa mà Triệu Hương Muội đã lưu lại, như đã thỏa thuận ngày hôm qua.
Sau khi bị phớt lờ, Tưởng Trung Nghĩa có vẻ hơi bối rối. Anh ta bèn tiến lên vài bước, vừa định mở miệng hỏi lại câu hỏi vừa rồi thì chợt có một vật gì đó nhét ngay vào miệng anh ta.
Mềm mềm, và tương đối lớn.
Đó là một chiếc bánh màn thầu.
“Ăn nhiều một chút, màn thầu ngon lắm.” Giang Thành rút tay lại, lơ đãng nói: “Ăn màn thầu cho bổ não.”
Tưởng Trọng Nghĩa sửng sốt một hồi. Anh ta chắc chắn không dám gây xích mích với Giang Thành. Trong Ác mộng, có rất nhiều người bị tra tấn đến mức bị bệnh tâm thần. Nhưng khi đã bị bệnh tâm thần mà vẫn còn sống sót, quả thật không có nhiều người như vậy.
Ngoài ra, anh ta cũng nhận ra được một vấn đề.
Chỉ e rằng cảnh sát trong thị trấn đã biết mấy chuyện quỷ dị trong thôn từ lâu, nhưng chẳng hiểu sao lại nhắm mắt làm ngơ, để mặc thôn Tiểu Thạch Giản ôm khổ.
Những chuyện như vậy, dĩ nhiên là không tiện để bàn luận trực tiếp.
Kế tiếp, vì ban đầu mọi người cũng không mang theo hành trang gì, nên chẳng cần phải thu dọn gì cả. Dưới sự dẫn dắt của trưởng thôn, cả bọn bèn mặc quần áo gọn gàng, bắt đầu tiến đến khu đầm sâu sau núi.
Men theo con đường đá xanh đã vào làng ngày hôm qua, mọi người tiếp tục đi sâu vào thôn làng này hơn.
Hôm qua khi vào thôn, sắc trời đã tối, nên cả đám không có cơ hội nhìn ngắm cảnh vật xung quanh, từ đó mới tưởng nhầm khu viện nhỏ mà bản thân đang ở là vị trí hẻo lánh.
Nhưng giờ xem ra, khu viện nhỏ đấy lại nằm ngay vị trí trung tâm của toàn bộ ngôi làng. Nếu lấy con đường đá xanh trải dài trước sân làm trung tuyến, vậy có thể chia đôi đồng đều cả thôn làng này.
Tuy nhiên, xung quanh khu viện này hoàn toàn bị bỏ hoang phế. Khung cảnh rất tiêu điều, vắng tanh; cửa nhà nào cũng đóng kín, thậm chí có nhiều khung cửa còn treo bản lề mục nát, khiến cả cánh cửa treo xiêu xiêu vẹo vẹo ngay cạnh khung.
Có một cơn gió thổi qua, tạo nên những âm thanh kỳ quái.
Không khó để tưởng tượng ra rằng, những người rời bỏ chốn này có thể chính là nạn nhân tử vong của Triệu Hương Muội, hoặc những kẻ chạy trốn cùng gia đình. Dù sao đi nữa, nếu vẫn cứ ở lại thì cũng chết vào một ngày nào đó thôi.
Dường như nhìn ra được suy nghĩ của mọi người ở đây, ông trưởng thôn đang chống gậy đi một mình trước mặt bèn hạ giọng nói: “Sau chuyện đó, cảnh sát đã bắt giữ và kết án tất cả những người đàn ông mua bán phụ nữ. Nhưng…. Thật không ngờ…” Ông ta ngập ngừng: “Cuối cùng, từng người một trong bọn họ đều mất tích trong tù.”